Vết thương nhân loại
gió về hơi bấc căm căm lạnh
chiều xuống nhanh chân phủ núi đồi
ri rỉ thấm dần manh áo mỏng
chất gì loang loảng. máu! trời ơi!
vết thương nhân loại đà khơi mở
trên chiếc tàn thân lấm bụi đời
gió rét, chao ơi là buốt lạnh,
lòng đau như cắt, lệ đầy vơi.
ai gây chi lắm niềm cay đắng
vũ trụ cầu van đến nghẹn lời!
sâu độc đã vào, hoa lá úa
rồi đây vàng võ một chiều thôi
ôi vết thương sâu lòng nhân loại
thuốc thang tìm kiếm đã bao hồi?
đau quá, cạn khô dần huyết mạch
đừng sâu thêm nữa, hỡi người ơi!
Tạp chí Liên Hoa đăng bài này từ năm 1951. Chiến tranh từ hồi đó là một nỗi đau lớn trong tâm hồn tác giả.