Đề Thiền Duyệt thất
gối nhẹ mây đầu núi
nghe gió thoảng hương trà
thiền duyệt tâm bất động
rừng cây dâng hương hoa
một sáng ta thức dậy
sương lam phủ mái nhà
hồn nhiên cười tiễn biệt
chim chóc vang lời ca
đời đi về muôn lối
quan san mộng hải hà
chút lửa hồng bếp cũ
ấm áp bóng chiều sa
đời vô thường vô ngã
người khẩu Phật tâm xà
niềm tin còn gửi gắm
ta vui lòng đi xa
thế sự như đại mộng
quên tuế nguyệt ta đà
tan biến dòng sinh tử:
duy còn Ngươi với Ta.
Thiền Duyệt Thất là thảo am của thầy Thanh Từ xây cất trên đất Phương Bối Am cách nhà Thượng không xa. Tháng 9 năm 1961, trước khi đi xa, Thầy đã để lại bài thơ này tại Thiền Duyệt Thất cho thầy Thanh Từ. Theo Nẻo về của Ý, tên Thiền Duyệt Thất là tên Thầy đề nghị đặt cho thảo am nơi thầy Thanh Từ tọa thiền và thầy Thanh Từ rất ưa tên ấy.