Bắc một chiếc cầu
Tặng Jacques Gasseau
có cây ngô đồng cho chim phượng đậu
có người đứng đó cho tình thương sâu
luật lệ nhiều khi như màn lưới sắt
giam người trong kiếp trầm luân thương đau
nhưng lòng nhân ái như bàn tay Phật
phá tan địa ngục đập nát u sầu
thành phố sáng nay nắng lên bát ngát
có chim bồ câu bay liệng trời cao
tôi nhớ tới người tấm lòng cương trực
nụ cười mát dịu như nước nhiệm mầu
trẻ thơ nhớ người như hoa nhớ nắng
như nước nhớ nguồn, như trăng nhớ sao
tâm đã quyết rồi hiềm gì bạo lực
thân đi vào đời cưỡi trên ba đào
bắc một cây cầu từ hang địa ngục
lên tới cõi trời, mở hội ngàn sao.
Tôi có biết Jacques Gasseau. Ông là một ông đại sứ nhưng không phải là một ông đại sứ như các ông đại sứ khác. Với những phương tiện do lòng thương người thúc đẩy, ông đã thực hiện được bao nhiêu phép lạ, giúp đỡ được rất nhiều người tị nạn đường biển vào được đất Pháp, vượt được cả những tấm lưới sắt tưởng không bao giờ vượt được. Bài này Thầy viết vào tháng 2 năm 1977 trên vịnh Xiêm La.