Tuyên ngôn của con người không khuất phục
các anh chống chúng tôi
chỉ vì chúng tôi muốn làm lắng xuống căm thù
trong khi các anh mưu toan
dùng căm thù làm sức mạnh
các anh nguyền rủa chúng tôi
bởi vì chúng tôi không chịu nhận lời
đi dán nhãn hiệu trên con người
để chĩa họng súng đem ngòm vào đó
các anh lên án chúng tôi
bởi vì các anh không xử dụng được máu xương này
để trang trải nợ hận thù tham vọng
bởi vì chúng tôi nhất quyết đứng về phía con người
chống lại bạo lực và bảo vệ đến cùng Sự Sống
các anh thanh toán chúng tôi
bởi vì chúng tôi chỉ chịu cúi đầu
trước tình yêu và lẽ phải
bởi vì chúng tôi nhất quyết không chịu đồng nhất loài người
với loài lang sói.
Bài thơ này có vẻ như là lời tuyên ngôn xác nhận lại lập trường trước những đe dọa của bạo lực từ hai phía. Tôi chọn bài này để cuối tập cũng là để mượn lời thầy ca ngợi những trái tim quả cảm như thầy Quảng Đức, Nhất Chi Mai, Thích Thiện Minh, Vũ Hoàng Chương… còn biết bao nhiêu tâm hồn nhân đạo nữa mà ta biết tới hoặc chưa biết tới. Đất nước còn thì những người như thế vẫn còn và tiếng gào thét của súng đạn hoặc của cuồng tín không thể nào che lấp được tiếng nói của những con người đã biết đặt tình thương yêu nhân loại lên trên mọi tham vọng và mọi chủ nghĩa. Như tác giả Dấu Chân Trên Cát đã nói: “Yêu nước thì dễ, yêu người mới khó.” Tôi nghĩ: “Thực ra, nếu yêu người không được thì làm sao yêu nước được?”