Sáu chiếc chèo tay
thuyền đi từ bến sông lầm lạc
gió cuốn mang xa một cánh buồm
sáu chiếc chèo tay khua nước bạc
đi từ mấy nước gọi hoàng hôn
mưa rơi từng hạt trên mui vắng
như tiếng than van của mọi trời
sóng nở thành hoa trên mặt nước
sắc hoàng hôn, tím, ngã chơi vơi
sáu chiếc chèo tay mang nhịp sống
đưa thuyền tách khỏi bến mê mờ
qua ngàn lớp sóng trần xô đẩy
hướng thẳng về nơi bản thể xưa
đây rồi: tràn lan trên đất yêu
ngàn bông hoa lạ nở trong chiều
hương thơm lúa chín say mùi rạ
sắc thắm mây hồng quyện tiếng tiêu
thuyền đến bến sông: ngừng nhịp nước
quay nhìn bến cũ lúc ra đi
thì đâu? Nơi cõi xa xăm ấy
là cả mênh mông chẳng thấy gì!
đã xa ngun ngút bờ mê vọng
sóng gió trần gian cũng lặng rồi
phương xa ngây ngất trời hương khói
bến bờ giải thoát hiện ngàn nơi.
Theo Chắp tay nguyện cầu, bài này được viết từ năm 1950. Anh Tam Ích, trong cuốn Lời văn, ý văn của anh (Lá Bối, 1967) có đề cập tới bài này. Anh rất ưa câu:
“sắc hoàng hôn, tím, ngã chơi vơi”.