Thiên đường đã mất
thấy tôi nhìn em, em nhìn xuống
chiếc nạng gỗ chống khung trời thân phận
mắt mở trên không gian
nhưng mắt thấy gì đâu
vô tình bàn tay em đặt thành dấu hỏi
gió nín trong cây
nước ngưng lòng suối
im lặng trời cao
mảnh thép cắt hồn đơn
vườn ổi tuổi thơ, giấc mộng hoang đường chưa tỉnh
hôm qua môi dại cắn vào vỏ xanh
những trái xoài non mới hái
những mảnh xoài chua chấm lòng bàn tay muối ớt
bạn bè mấy đứa xuýt xoa nhăn mặt
bờ sông hàng trúc vọng tiếng nô đùa.
cũng mới hôm qua bến nước trong cô gái nhỏ soi bóng một mình
những chiếc kẹp tóc tuổi mười hai nằm lẫn bút chì, bút mực,
chuỗi ngọc cườm cổ tay
mộng đời lên thao thức
ai hay giông bão tơi bời!
hôm nay tuổi thơ chỉ còn lại cánh tay níu lấy cuộc đời
nước mắt còn tưới từng năm trên bát cơm khoai sắn
chiều hè mẹ gọi
trông coi một đàn em thơ
nói gì nữa đến thiên đường đã mất?
sữa hy vọng không còn nuôi nhan sắc
tương lai
hoàng tử ơi
mai sau chàng có chịu về.
Bài thơ này viết cho một em bé Quảng Ngãi trạc mười hai tuổi. Chiến tranh đã làm mất chân bên trái của em.