Duy thị nhất tâm
thành trì em năm xưa
ai hứa sẽ xây cho vững chãi?
sáng hôm nay những người cũ bỗng thấy bập bềnh phiêu dạt trên sóng gió đại dương
khổ đau xây cho loài người một trú địa cuối cùng,
và nơi đó em sẽ ẩn náu qua đêm dài độc địa.
hãy nhắc lại cho tôi nghe những lời năm xưa
tôi đã hứa
để tôi có thể còn có mặt ngày mai mà làm chứng cho em
những mũi tên cắm vào thân thể tôi vẫn còn đây, nguyên vẹn, chưa bao giờ giao trả
sửa soạn khu vườn xanh của em cho sây trái
tôi cũng sẽ là một con chim như những con chim khác
suốt đời chỉ tìm tới chốn suối ngọt cây lành.
hãy là Chuyển Luân Thánh vương
ngọn bút nội tâm em sẽ ký sắc lệnh đày khổ đau ra ngoài vòng hiện hữu
và gọi về từ muôn phương tản mác nào hoa nào bướm,
cho chồi non tuổi xanh căng nhựa sống,
vũ trụ cười khi hai mắt em cười.
Bài này viết năm 1965. Tôi được chú Thanh Tuệ cho xem bản thảo tại nhà Lá Bối Sài Gòn vì đây là một bài thơ Thầy cho chú.