Tịch tĩnh
giấy thơm
thấp thoáng pho huyền sử
ly nước xanh
cười nét mắt thủy tinh
đã cao vươn từng lớp sóng bạc đầu
và tảng đá lạnh
gọi sương mù
đỉnh cao gió thét
tôi thức dậy
chót lưỡi tê
hạt sương ngọn cỏ trời khuya
bỗng ánh sáng xuyên ngang
lưỡi gươm lòe
chớp giật
những đám mây chạy mau
phương đông giục giã tiếng kèn
chiếc áo tơi năm nao
gió đuổi lá bay
nét bút anh
màu nâu
trên cánh tay nám mầu sương gió
mầu nâu
trên ruộng đồng năm nao
mồ hôi tưới lúa
giờ phút này, tinh cầu luân lạc giữa trời cao
lay chuyển cánh chim bằng.
không gian từng vũng tóe tung
nổ vỡ.
một mặt trời đang ngụp lặn ngoài kia
kình ngư mắt đỏ
ống kính tôi
thu hình tiền sử
then cửa đã vừa bỏ lỏng
(vạn kiếp xưa từng gài nẻo tương lai)
sáng nay lối ra
bên rừng chim hót
em thoát về trên ngõ biếc
những chồi non, nụ hoa, đọt mướp níu không gian
bàn tay
bàn tay nâng chiếc đũa người nghệ sĩ tài ba
lừa vũ trụ âm thanh
về ngưng tụ
vào điểm không
tịch tĩnh
chói
(lần đầu tiên đôi mắt trẻ thơ vào đời)
tôi chợt thấy
bà mẹ quê củ hành búi tóc
lá tre chiều gom đốt
không gian un khói ấm
Phật cười sau mây hiền dịu:
đêm nay tròn trăng.
Những hình ảnh nối tiếp nhau như trong một cuốn phim phong cảnh, nhưng không phải là phong cảnh. Cuốn phim không hẳn là đang đi qua không gian mà thật là đang đi qua thời gian. Có lần tôi nghe anh Bính hỏi thầy Nhất Hạnh: “Bài thơ này nói gì thế?”, thì Thầy đáp: “Bài thơ nào có nói gì đâu.” Một lát sau, Thầy nhìn anh Bính, nói tiếp: “Bài này tôi vừa viết vừa ngủ gà ngủ gật trên máy bay. Máy bay bị hỏng máy ở một phi trường rất vắng, phải đợi gần tám tiếng đồng hồ. Ai nấy đều ngủ gà ngủ gật cho hết giờ. Tôi còn nhớ có lúc nhìn ra cửa sổ tôi thấy một vầng mặt trời đỏ như máu. Rồi khi máy bay sắp cất cánh, tôi thấy mặt trăng hiền dịu vừa ló ra khỏi đám mây.”