Nắng lên rực rỡ ngày khai hội

Sư cô Chân Trăng Khai Hội 

Sư cô Trăng Khai Hội xuất gia ngày 18 tháng 11 năm 2020 tại Tổ đình Từ Hiếu, trong gia đình cây Hoa Mộc. Hiện nay sư cô đang sống và tu học tại ni xá Diệu Trạm, Huế. 

Diệu Trạm, mùa đông 2020 

“Con kính bạch Sư Ông, con là Chân Trăng Khai Hội. Con chính thức là đệ tử, là con của Sư Ông trong gia đình xuất gia cây Hoa Mộc ạ!”. Đã nhiều lần con muốn hô thật to câu ấy để khoe với Sư Ông và cho núi đồi Dương Xuân biết. Nhưng nếu Sư Ông khỏe, chắc Sư Ông sẽ nhắc y chỉ sư của con: “Con nhà thiền sao có người tăng động như thế”, hoặc sẽ dạy con: “Ngồi xuống thở đi con!”. Nghĩ vậy nên con không hô to câu ấy nữa mà làm một việc khác thiền vị và có sự thực tập hơn: viết thư. Con viết thư cảm ơn mọi người thân của con khắp Bắc, Trung, Nam, tiện thể khoe với mọi người về cái tên mới của mình. Sự kiện sinh ra trong gia đình cây Hoa Mộc với 18 anh chị em, được làm con của Sư Ông và tăng thân là một niềm hạnh phúc lớn đối với con. 

Những kỷ niệm, những lần được đảnh lễ Sư Ông, thiền hành cùng Sư Ông là liều thuốc bổ nuôi dưỡng con mỗi ngày. Lúc đầu, con nghĩ niềm vui đó con muốn giữ cho riêng con, vì với ngòi bút vụng về của mình, con chẳng thể diễn tả hết những cảm xúc trong lòng lúc được gặp Sư Ông. 

Ngày con tới ni xá Diệu Trạm, cũng là lần đầu tiên con tiếp xúc trực tiếp với Làng Mai. Nhìn quý sư cô với tà áo nâu, thong dong nơi từng bước chân, con đã “phải lòng” pháp môn. Ngay khi ấy ý muốn xuất gia của con từ lâu được nuôi dưỡng trở lại nên con về nhà thu xếp mọi thứ. Sau hai tháng, con có mặt tại Diệu Trạm để xin tập sự xuất gia. Từ giây phút đó con đã có con đường để đi, có Sư Ông và tăng thân là nơi con nương tựa tu học. 

Con rất thích pháp môn thiền hành. Vào một buổi sáng cuối xuân đẹp trời ngày 28 tháng 3 năm 2020, đại chúng Diệu Trạm vừa thiền hành về thì nghe tin Sư Ông đang thiền hành. Tất cả mọi người từ cổng phụ quay đầu hướng về thất Lắng Nghe. Tuy vẫn bước đi nhẹ nhàng nhưng trong đại chúng có một niềm hân hoan lớn. Con cũng bước đi nhưng quả thực trong lòng có chút vội vàng. Không vội sao được khi chúng con rất ít được trực tiếp gặp Sư Ông và thiền hành cùng Người. Con nhận ra ngay tâm vội vàng của con lúc ấy, cười với chính con và trở về theo dõi hơi thở. Đấy là sự thực tập của con. Chúng con được đi thiền với Sư Ông từ thất ra tới hồ bán nguyệt. Năng lượng bình an của Sư Ông rất lớn, con cảm nhận được khi thiền hành cùng Người. Con thấy trong con không có những lao xao, thấy lòng thật êm ái và nhẹ nhàng. Khi đại chúng dừng lại nghỉ trước hồ Bán Nguyệt, sư cô Định Nghiêm giới thiệu mọi người với Sư Ông, trong đó có các chị em tập sự chúng con. Lần đầu tiên được chính thức đảnh lễ Sư Ông, con hạnh phúc vô cùng! Sư Ông nhìn con thật kỹ, yên lặng và đưa tay trái lên xá chào. Con thấy thật bình an và hạnh phúc. Năng lượng bình an, tĩnh tại của Sư Ông bao trùm tất cả từ không gian, mặt trời, tới gió mây. Nắng hôm đó thật đẹp, mặt trời xuyên qua những tán cây bàng, cây thông tạo ra những tia sáng lấp lánh nhiều màu sắc như hào quang tỏa sáng vậy. Gió thoảng, mây trắng nhẹ nhàng bay như vui với niềm vui của đại chúng.

 

 Một lần khác, đó là ngày an cư thứ 12 trong năm 2020, Sư Ông qua thăm Diệu Trạm. Hôm đó chỉ có các sư bé ở nhà, quý sư cô lớn đã đi Bố tát tại chùa Diệu Hỷ. Sư Ông thăm phòng và sau đó quyết định ở lại dùng sáng. Thị giả dọn bàn ăn của Sư Ông trên hành lang phòng khách. Chị em con trải chiếu và xếp ghế ngồi ngoài sân, cạnh cây Nguyệt Quế, hướng về phía Sư Ông. Mọi người ngồi yên theo dõi hơi thở và ngắm Sư Ông. Khi Sư Ông đưa tay lên quán nguyện, chúng con cũng làm theo. Rồi Sư Ông đưa tay mời mọi người. Con ngồi nhìn cách Sư Ông đưa muỗng lên bằng tay trái rất gọn và từ tốn. Đã lâu lắm rồi đại chúng mới được ngồi gần và thưởng thức bữa sáng cùng Sư Ông nên mọi người cứ mải ngắm mà không chịu ăn. Thế là Sư Ông đưa tay ra hiệu bảo chúng con ăn đi. Cả đại chúng cười vui vẻ và tiếp tục ăn cùng Sư Ông. Ánh mặt trời đã bắt đầu chiếu sáng, hòa cùng niềm vui của mọi người tạo thành một khung cảnh thật đẹp, thật ấm áp. Thỉnh thoảng Sư Ông lại nhìn kỹ từng người, khoảnh khắc đó cũng làm mọi người vui sướng. Lâu lâu Sư Ông lại ra hiệu cho chúng con ăn đi và thế là chúng con ăn hết thức ăn của bữa sáng, ăn tới món chè đậu đen mà tri khố chuẩn bị cho bữa trưa luôn. Bữa sáng vừa được ngồi ăn, vừa được ngồi chơi với Sư Ông thật hạnh phúc. Lúc đó, con đã tự nhắc mình “đây là giây phút hạnh phúc”. Với tất cả sự tôn kính, con thấy Sư Ông là một người ngồi ăn “dễ thương” nhất. Từng muỗng thức ăn đưa lên, Sư Ông dùng rất cẩn trọng. Con có cảm giác việc quan trọng nhất của Sư Ông lúc đó là nâng muỗng thức ăn và nhai rất kỹ, kể cả sữa. Điều này rất nuôi dưỡng con. Sau đó là tiết mục hát cúng dường. Sư Ông lắng nghe chăm chú và khi bài hát kết thúc, Sư Ông đưa tay lên động viên tinh thần các sư con của mình. Khung cảnh đó đã đi vào trong con, nuôi dưỡng tình thầy trò. Con thật biết ơn giây phút nhiệm mầu ấy! 

Còn có những niềm vui nho nhỏ khác bên Sư Ông, nhưng con xin giữ lại để nuôi dưỡng con. Giờ phút này đây trong con dâng lên lòng biết ơn rất lớn. Nếu không có Sư Ông, nếu không có pháp môn thì con đâu có được niềm hạnh phúc lớn lao như ngày hôm nay. Ngày xuất gia, con đã hạnh phúc biết bao, con được gọi Sư Ông là Thầy. Tiếng gọi ấy thiêng liêng và khó diễn tả lắm! Con không biết tả thế nào nhưng nó không giống như con gọi một vị thầy khác. Nó thân thương, gần gũi mà cũng đầy tôn kính. Con biết ơn Thầy và tăng thân đã sinh ra con trong gia đình tâm linh.