Lặng lẽ vầng trăng khuya

Sư cô Chân Tuyết Nghiêm

 

Ánh trăng ghé qua thềm

Đưa tiễn một màn đêm

Cho ban mai tìm đến

Gặp gỡ ngày bình yên

Một ngày nữa lại mở ra nhiệm mầu, tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng và hân hoan. Ở Trạm Tịch, tôi vẫn còn thói quen thưởng thức buổi sáng lặng yên nơi góc nhỏ của mình. Ngày nào cũng vậy, sau khi thức dậy tôi thắp nến, đốt trầm và ngồi nơi góc nhỏ, pha và thưởng cho mình những ly trà nóng. Nó đã trở thành một thói quen rất nuôi dưỡng tôi. Cũng bởi thói quen ấy nên đã rất lâu rồi tôi không bước ra với thiên nhiên những phút yên đầu ngày như thế này.

Sáng nay ngày làm biếng, tiếng chuông đại hồng trầm hùng đã thức tôi dậy sớm để thưởng thức một ngày của riêng mình dài hơn. Tôi thức dậy, cũng như mọi ngày, định sẽ ngồi vào góc nhỏ, nhưng rồi có gì đó âm thầm đưa tôi đi ra hướng cửa lớn nhà Lưng Đồi. Nhìn ra bồn hoa hồng trước sân, ánh sáng rõ ràng như chiếc đèn pha chiếu rõ cả sân. Tôi nhận ra hiện hữu của một vầng trăng qua luồng ánh sáng đó. Chân tôi bỗng tìm đôi dép và bước ra ngoài trời như không kịp suy nghĩ gì, chỉ thoáng thấy lòng bình an lắm. Bước ra sân, ngước nhìn lên bầu trời, quả là một tặng phẩm tuyệt vời của thiên nhiên! Một vầng trăng nhỏ nhắn, tròn trịa và trong vắt. Thoáng lên trong tâm một suy nghĩ: “Ôi! Lâu quá không thưởng thức một ánh trăng đúng nghĩa”. Nghĩ rồi, tôi vào lại góc nhỏ lấy trà, nến và nước gọn trên hai tay rồi ra trước sân để hội ngộ với vầng trăng khuya.

Trăng sáng quá, tôi không cần thắp nến mà vẫn pha trà một cách dễ dàng. Ly trà nóng tôi nâng trên tay, mỉm cười với chính mình, với người bạn quen cũ, với phút giây nhiệm mầu sâu lắng, với mối tình lặng lẽ giữa mình và thiên nhiên.

Tôi ngồi đó, thở những hơi thở bình an “vững như trái núi, lặng dòng tâm trong”. Nụ cười cũng tự nhiên đến trầm mặc, có lẽ không ai biết, nhưng rất ý nghĩa với riêng tôi. Khung cảnh trời khuya làm cho tâm tư tôi lắng yên, thênh thang. Tôi ngồi yên và có dịp để quan sát những đến đi trong tâm tư mình, quan sát mọi sự vận hành xung quanh. Một mình nhưng tôi không thấy mình đơn độc như đã từng, mà trái lại, tôi thấy trong lòng ngập tràn sự ấm áp. Tôi bắt gặp sự sống mầu nhiệm nơi mình và thiên nhiên, là bức tranh tôi tự vẽ và thấy vừa lòng.

Càng có mặt để thưởng thức, tôi lại càng cảm thấy ánh trăng thật đẹp và thật gần gũi. Hình ảnh ánh trăng lại giúp tôi tiếp xúc với tình thương lớn rộng của Bụt, của Thầy và của tự thân nó. Vầng trăng thảnh thơi, vầng trăng tự do…

Có một bài hát tiếng Anh đơn giản mà tôi rất thích lại cũng đến góp vui trong buổi sáng này.

“The Sun, it shines for everyone

Non discrimination

The rain, it falls for everyone

Non discrimination…”

Tôi tạm dịch là:

“Mặt trời soi chiếu cho tất cả mọi người không phân biệt
Cơn mưa tắm mát cho tất cả mọi người không phân biệt…”

Lời bài hát chỉ vậy thôi, nhưng nó là sự thật rõ ràng, hiển nhiên đã đi vào tôi sâu sắc. Nhìn vầng trăng sáng nay, tôi cũng thầm hát bài hát đó:

“The moon, it shines for everyone,

Non discrimination“

“Vầng trăng tỏa chiếu cho tất cả mọi người, không có sự phân biệt”.

 

 

Tôi cảm nhận được cái tự nhiên thanh cao và giải thoát ấy. Và tôi cũng muốn mình là mặt trời, là cơn mưa, là vầng trăng, để tình thương tôi tiếp tục lớn rộng, trang trải không phân biệt. Tôi cảm nhận mối tình của tôi và trăng thật sâu sắc trong giờ phút này. Trăng không nói, nhưng tôi cảm nhận được sự có mặt và tình thương lặng lẽ ấy. Tôi không nói, nhưng cũng âm thầm hiến tặng trăng tình thương thanh cao, đẹp đẽ và lặng lẽ bằng sự có mặt, sự trân quý. Tôi biết trăng là của mọi người nên không cố tâm giữ cho riêng mình và hẳn trăng cũng thế. Mối tình ấy tự do thật, không bao giờ mất, mà có ẩn tàng cũng không làm mình đau khổ.

Tôi nhớ đến ba, nhớ đến bài thơ tôi viết trên biển Kim Hải tháng Chín vừa rồi cũng là những cái thấy bao la ấy. Những cái thấy đã giúp tôi mạnh mẽ buông đi nỗi niềm của sự mất mát, để chấp nhận sâu hơn sự thật ẩn tàng của ba một cách bình an nhất. Rõ ràng chỉ có ánh sáng tuệ giác mới có đủ sức mạnh để dẫn đường cho tâm hồn thoát khổ. Tôi biết ơn sự tu tập của 15 năm qua đã cho tôi một hành trang đủ để chấp nhận sự ra đi của ba, để thấy được ba vẫn còn trong tôi sâu sắc, trong hơi thở bình an, trong sự tiếp nối thiêng liêng. Lời bài hát Mặt trời có lặn bao giờ là tự sự lòng tôi, một tấm lòng đã được ánh sáng con đường tâm linh làm cho dịu nhẹ, làm cho thanh thoát,…

Ba đã đi rồi như mặt trời đi ngủ

Con có buồn khi vắng bóng ba không?

Con mỉm cười với hoàng hôn buông xuống

Ánh sáng đỏ hồng phủ biển sóng mênh mông

 

Mặt trời đâu rồi, bầu trời vẫn rực rỡ

Biển xanh cát vàng cũng đã nhuốm màu thơ

Ba ở đâu rồi, phải chăng là con sóng

Vỗ vào chân con khoảnh khắc lặng như tờ

 

Chào mặt trời, từng phút giây buông xả

Thật huy hoàng, hùng dũng lẫn thiêng liêng

Chạm sự thật không đến đi còn mất

Gặp lại ba nắng trong biển cười hiền

 

Tôi hứng đầy hạt nắng còn vương lại

Dẫu mặt trời đã khuất núi xa xa

Tôi nhận ra trong mình đã tiếp nhận

Một kho tàng nắng ấm của tình cha

 

Xin cất nắng để ngày mai dâng tặng

Cho cuộc đời những buổi sáng bình minh

Để cánh đồng được thơm mùa lúa chín

Cho yêu thương vẫn cứ mãi bên mình.

Là giây phút trên biển vắng ngắm mặt trời lặn và hoàng hôn buông xuống, là bàn chân xúc chạm với từng con sóng nhỏ, là giây phút hùng dũng, huy hoàng,… Và là phút giây tôi gặp lại và sống với mối tình thiêng liêng, sâu sắc với ba tôi. Tôi kết nối được với chính mình, với biển cả và với ba trong cùng một giây phút.

Những cái thấy đến rất sâu trong tâm thức rất đỗi tự nhiên. Tôi thấy những yêu thương của ba vẫn còn đây cùng tôi trên con đường này. Mỗi lần tôi làm được một điều gì đó hay ho cho mọi người, cho cuộc đời, tôi gặp được ba ở đó. Ba tôi vẫn tấm lòng rộng rãi muốn cho đi không ngần ngại, ba tôi luôn hướng sống vì mọi người, ba tôi rất kiên định với những ước mơ… Tôi biết tôi đã được tiếp nhận cả một kho gia tài tình ba rất lớn, tôi sẽ cùng ba đi tới hạnh phúc trên con đường hiến tặng thương yêu của mình. Vì tôi luôn có ba nên tôi luôn được cùng ba thỏa lòng thực hiện ước muốn hiểu sâu, thương lớn, là con đường mà ba đã từng trợ duyên đồng hành cùng tôi trong những bước chân đầu tiên.

Tôi thấy ánh trăng khuya nay cũng là ba đang hiện hữu. Thời gian cứ chậm trôi, và vầng trăng khuya cũng đã mờ dần khi bình minh tỏ rõ. Khu vườn đã sáng hơn, tôi và trăng lại tạm xa nhau, nhưng tôi biết trăng vẫn có đó nuôi tôi và tất cả mọi người. Hẳn cũng sẽ có nhiều người như tôi, cùng một giây phút tận hưởng được món quà thanh cao này. Tôi nhận ra lòng càng lớn rộng, lòng càng hạnh phúc.

Nhìn khu sân vườn vẫn lặng yên nhưng tỏ tường, đã luôn tự do đón nhận tình của nắng, của mưa, của mặt trời, của ánh trăng, vì tất cả đều là tình thương lớn rộng, cao quý và luôn mãi còn. Tôi sẽ mãi lên đường với tình thương của Bụt, của Thầy, của ba và của cả bao la đất trời.