Nếp lành

Sư chú Chân Trời Ruộng Đức

Sư chú Trời Ruộng Đức, người Malaysia, xuất gia ngày 19 tháng 10 năm 2019 trong gia đình cây Bạch Quả tại Làng Mai, Pháp. Hiện nay sư chú đang tu học ở xóm Thượng. Bài viết chia sẻ niềm vui tu học và sự thực tập chuyển hóa của sư chú, do BBT chuyển ngữ từ tiếng Anh.

Xóm Thượng năm nay khá yên tĩnh. Vì dịch bệnh nên Làng phải đóng cửa trong thời gian này. Mọi người không còn được nghe tiếng nô đùa, cười giỡn của trẻ em và cha mẹ chúng nữa. Tuy nhiên, dù đóng cửa, Làng vẫn tổ chức những khóa tu qua mạng để kết nối và tiếp tục hỗ trợ nhau trong thời điểm này. Dù thiền sinh không được đến Làng tham dự khóa tu trực tiếp nhưng sự liên hệ vẫn còn đó một khi chúng ta còn cùng nhau thực tập.

Năm nay là năm thứ hai con sống đời sống của một vị sadi. Với sự thực tập, con thấy đời sống xuất gia của mình đã có nhiều hạnh phúc hơn. Đây là một trong những bước đột phá trong cuộc sống mới này của con.

Con cảm ơn tất cả những điều kiện đã đến với nhau, cho con có được những gì mà con đang có hôm nay để tiếp tục sống cuộc đời của mình một cách đẹp đẽ hơn. Con muốn chia sẻ về năm đầu tiên làm sadi của con ở Làng. Viết tiếng Anh không dễ dàng lắm cho con, nhưng con sẽ cố gắng.

Con vẫn nhớ, mỗi buổi sáng khi thức dậy, từ từ mở mắt ra, con đọc bài kệ Thức dậy. Trong khi đọc kệ, con thưởng thức và theo dõi từng hơi thở của mình. Thỉnh thoảng, vì còn chưa thực sự tỉnh ngủ nên con cảm thấy mình không được tươi mát cho lắm. Có nhiều khi con cần lặp lại hai lần hoặc hơn nữa để thở với bài kệ và từ từ mang thân và tâm lại với nhau. Khi đó, con mới có thể bắt đầu cảm thấy tươi tỉnh hơn. Đôi khi sau buổi ngồi thiền tối, con mang theo sự bình an và niềm vui vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, khi thức giấc, con vẫn còn có thể cảm nhận được niềm vui và sự bình an đó nơi tự thân. Buổi sáng sớm, sau khi thức dậy cũng là thời gian tuyệt vời nhất để thưởng trăng. Ánh trăng sáng chiếu soi qua rừng cây bàng bạc làm tôn lên vẻ đẹp của thiên nhiên xung quanh. Nhìn lên bầu trời, thấy trăng sao đang cười với mình, con cũng mỉm cười đáp lại.

Năm nay đối với con là một năm khá đặc biệt vì con có cơ hội được ở chung phòng với một thầy và một sư em cùng gia đình xuất gia với con. Con rất biết ơn điều đó. Nhiều khi, lắng nghe tiếng ngáy của anh em cùng phòng cũng là một niềm vui và nó đã trở thành thói quen của con. Buổi sáng con thực tập sám pháp địa xúc. Để cho thân tâm tiếp xúc với đất Mẹ, con cảm nhận được một năng lượng trầm tĩnh, dễ chịu. Nguồn năng lượng đó yểm trợ cho sự thực tập của con suốt cả ngày.

Trước khi đi ngồi thiền, con thích pha trà cho các sư anh, sư em trong phòng. Giây phút ngồi uống trà với nhau thực sự rất nuôi dưỡng tình huynh đệ, rất thú vị dù chỉ với một ly trà sáng.

 

 

Trong thời gian làm biếng, khi ngồi uống trà một mình, con thường mời ba mẹ cùng uống trà với con, nhất là ba con. Dù ba đã qua đời cách đây vài tháng, con luôn mời ba ngồi cạnh con, thưởng thức với con một ly trà. Con có thể thấy ba cười, thấy cách ba nâng ly trà và uống trà. Con có thể cảm thấy ba trong con, rất thật. Con vô cùng biết ơn tổ tiên mình. Họ đã phải trải qua rất nhiều khó khăn và nhờ có họ mà bây giờ con mới có thể ngồi đây. Không có tổ tiên, không biết bây giờ con đang ở đâu trong cuộc đời này. Cuộc sống thật là quý giá! Con không muốn lãng phí cuộc sống của mình. Con đang trân quý cuộc sống với những gì con đang có hiện nay. Qua ba con, con chạm đến được sự sống của tổ tiên và nhờ đó cũng có thể chạm đến được tương lai. Sau khi xuất gia, con đã nhận được những lời dạy từ tổ tiên tâm linh. Với sự tu tập, con bắt đầu cảm nhận được khổ đau của bản thân và khổ đau của tổ tiên huyết thống. Con biết rằng những khổ đau của mình đã được trao truyền từ tổ tiên huyết thống và chúng liên hệ rất mật thiết với những khổ đau của họ. Lúc còn sống, ắt hẳn họ đã rất khó khăn bởi vì chưa biết đến sự thực tập. Nhưng hôm nay, có một tin vui mà con đang thưa với tổ tiên là: “Khi con tu tập thì tổ tiên cũng đang cùng tu tập với con. Những sợ hãi và giận dữ nhờ vậy mà được chăm sóc, được chuyển hóa. Vì con và tổ tiên đang được ôm ấp bởi lòng từ bi và tình thương nên chúng ta không còn khổ nữa. Chúng ta cùng tu tập chánh niệm với nhau”.

Trong quá khứ, khi ta khổ mà không biết mình khổ, ta luôn luôn kháng cự và muốn xua đuổi chúng đi. Điều đó khiến ta tiếp tục khổ đau. Bây giờ con biết nỗi khổ có đó, nên con có mặt đây. Con sẽ không xua đuổi nỗi khổ đi nữa. Nó cần tình thương và sự quan tâm của con. Con sẽ cư xử với những nỗi khổ niềm đau bằng sự không phân biệt, không bạo động, chỉ có mặt đó và học cách lắng nghe chúng. Từng thời khắc, bất kể ngày đêm, con sẽ có mặt đó và thực sự chăm sóc chúng. Với sự điềm tĩnh, nhìn sâu vào khổ đau và cố gắng hiểu được gốc rễ của chúng, con biết có một con đường đã dẫn đến khổ đau. Chánh niệm, định và tuệ giúp chúng ta thực tập giới luật và uy nghi. Tất cả đã giúp con có một hướng đi về chánh đạo, một lối sống mới. Nhờ tiếp xúc được với khổ đau, con dần dần hiểu được chúng từng chút một và có thể vun trồng những yếu tố thiện lành trong con. Vun trồng từ bi, hiểu biết và tình thương sẽ có công năng trị liệu và nuôi dưỡng, nhờ đó chúng ta được an toàn. Sự thực tập này luôn làm con xúc động đến rơi nước mắt.

Sau khi uống trà, con tận hưởng từng bước chân đến thiền đường lớn cho buổi công phu. Ngồi thiền trở thành một nguồn an lạc cho con mỗi sáng. Khi con có một nỗi khổ sâu sắc, con mời năng lượng của Sư Ông và đại chúng yểm trợ và cùng thở với con. Khi mở bàn tay ra, đặt lên đùi và quán chiếu Sư Ông cùng đại chúng đang ngồi và yểm trợ mình với năng lượng tích cực, con nhận được năng lượng đó để nuôi dưỡng và trị liệu cho những giây phút khó khăn của mình.

 

 

Vào năm đầu của thời sadi, gia đình cây Bạch Quả chúng con đã rất may mắn được thầy Pháp Ứng dạy lớp sadi và thầy cũng là y chỉ sư của con. Thông thường, chúng con có lớp trong cốc Ngồi Yên của Sư Ông. Trước khi bắt đầu lớp, chúng con thắp hương lên bàn thờ, chuẩn bị trà để mời Sư Ông và thầy. Mỗi người đều có một cái ly riêng và chúng con cùng thưởng thức trà trong im lặng. Con nhớ bài học đầu tiên mà chúng con học là về cách thỉnh chuông và nghe chuông. Thầy Pháp Ứng đã dạy chúng con cách lắng nghe tiếng chuông và thỉnh chuông giống như thả một con chim từ trong lồng bay ra. Kể từ ngày đó, việc thưởng thức tiếng chuông của con đã có chất lượng hơn nhiều. Con cảm thấy rất hạnh phúc.

Lớp đầu tiên của chúng con là Trái tim của Bụt. Ở lớp này, chúng con học cách để học, để nghe, ghi chú, chia sẻ, quán chiếu và biết phương pháp cắm rễ vào sự thực tập. Vì vốn tiếng Anh của con không nhiều, con phải học bằng bản tiếng Hoa và dò theo bản tiếng Anh để có thể hiểu được những gì thầy dạy.

Để giúp chúng con hiểu được bài giảng và cách thực tập, thầy luôn cố gắng hết sức và liên tục thay đổi cách giảng. Theo con, điều này rất thực tế, giúp con hiểu thêm các pháp môn và sự thực tập. Lúc đầu thì không dễ, nhưng khi con gắng học và áp dụng các pháp môn vào sự thực tập thì càng lúc con càng hiểu bài giảng sâu hơn và nó không còn quá khó nữa. Mỗi lớp học đều có phần chia sẻ. Đây là phần con thường gặp khó khăn vì mỗi khi bắt đầu chia sẻ, con cảm thấy căng thẳng, tim đập thình thịch, và càng căng thẳng thì con lại càng thấy khó chia sẻ. Con nhận ra mình có khuynh hướng muốn chia sẻ như thế nào để sự chia sẻ của mình hay hơn những người khác. Vì tri giác và cái ngã đó, con không thể chia sẻ trọn vẹn từ trái tim. Khi y chỉ sư của con biết điều này, thầy đã hướng dẫn và dạy con cách chia sẻ khéo léo và cụ thể hơn. Cùng lúc, con cũng học được từ cách chia sẻ của các sư anh, sư em của mình. Trong lớp, thầy cho chúng con đặt câu hỏi và trả lời những câu hỏi đó một cách thật tinh tế, khéo léo bằng những kinh nghiệm và cái thấy của thầy. Với con, sự hướng dẫn, dạy dỗ của thầy rất quý giá, rất nuôi dưỡng và lợi lạc. Con có nhiều hứng thú với lớp học này và con sẽ không quên những điều thầy dạy.

Có một chuyện để lại trong con nhiều ấn tượng. Đó là một ngày, trong giờ y chỉ sư – y chỉ đệ, chúng con cùng nhau đi bộ. Trên đường đi, có một chú mèo đã theo chúng con suốt đoạn đường. Khi quay về, chú mèo nhìn chúng con kêu như xin giúp đỡ. Có lẽ, đoạn đường quá xa đã làm nó mệt. Bạn biết chuyện gì xảy ra không? Khi thầy y chỉ sư của con hiểu được sự việc, thầy đã bồng nó cả đoạn đường về đến tăng xá. Thật ấn tượng và cảm động! Con thấy thầy không chỉ hiến tặng tình thương cho con người mà cả những loài khác thầy cũng làm vậy. Nhìn cách thầy chăm sóc những con vật trong hồ nước, trong vườn; cách thầy chơi với những con ếch, con cá… con có thể cảm được lòng từ bi của thầy đối với tất cả những loài hữu tình. Với con, thầy xứng đáng với cái tên Pháp Ứng của mình.

Thầy thật sự muốn chúng con có thể cắm rễ vào giáo pháp của Sư Ông. Khi biết được điều này, lòng con tràn ngập lòng biết ơn. Con cần cắm rễ sâu hơn bằng cách đầu tư tất cả năng lượng của mình sao cho đúng cách nhất vào những lời dạy con nhận được. Con cần để 100% thân tâm mình vào mỗi sự thực tập: thở chánh niệm, đi thiền hành, thỉnh chuông, nấu ăn trong đội luân phiên, làm việc, thậm chí tập thể dục. Hơi thở chánh niệm là nền tảng của mọi sự thực tập.

Con cũng rất thích nghe pháp thoại từ quý thầy, quý sư cô lớn, nhất là các chia sẻ về sự thực tập, những kinh nghiệm cá nhân và những gì các vị đã học được từ Sư Ông. Khi nhận được những lời khích lệ quý báu từ quý thầy, quý sư cô, tâm con tràn đầy niềm an lạc. Đó là lý do vì sao con thích và có nhiều cảm hứng để nghe pháp thoại.

Có lần khi con đang nghỉ trưa trong phòng thì một sư anh cố tình có những cử chỉ gây ra nhiều tiếng động… Lúc đó, con cảm thấy rất sợ và giận dữ. Nhưng con ôm ấp cảm thọ của mình bằng hơi thở và tiếp tục nhắm mắt như không có chuyện gì xảy ra. Con biết lúc đó sư anh con đang có rất nhiều khổ đau. Và con nhận ra rằng có thể con cũng đã gây ra đau khổ nào đó cho sư anh nên sư anh đã hành xử như vậy. Con bắt đầu hiểu ra rằng khổ đau của con và của sư anh không hề tách biệt, cả hai chúng con liên hệ mật thiết với nhau. Vài ngày sau, con mời sư anh một ly trà và chia sẻ với sư anh những quán chiếu của con. Con bắt đầu hiểu thêm một chút về giáo lý khổ đau và hạnh phúc không tách rời nhau; chúng không phải là những thực thể riêng biệt, chúng liên hệ mật thiết với nhau. Khi có khổ đau, ta mới biết thế nào là hạnh phúc. Chúng ta có thể trị liệu những vết thương và những cảm thọ đau buồn trong quá khứ bằng chất liệu hạnh phúc. Đó là bản chất của tương tức. Tất cả các pháp đều cũng như vậy, chúng không có một cái ngã riêng biệt. Chúng liên hệ lẫn nhau. Không có gì có thể tồn tại độc lập một mình. Khổ đau của sư anh là khổ đau của con. Hạnh phúc của sư anh cũng là hạnh phúc của con. Con phải biết cách nuôi dưỡng và vun trồng những yếu tố tích cực vốn sẵn có trong con, để có thể tưới tẩm những hạt giống hiền thiện trong những người khác. Khi con nhìn những sư anh, sư chị của mình, con tự hỏi làm sao mà họ có nhiều năng lượng tích cực đến thế? Năng lượng đó có thể mang lại hạnh phúc cho thế giới. Con muốn học hỏi từ họ.

Con thật may mắn gặp được một tăng thân đẹp và lành trên con đường tâm linh của mình. Tăng thân là gia đình thứ hai của con. Với năng lượng của tăng thân, con có thể phát triển những cái thấy của con theo hướng đúng đắn. Con có một cảm giác rất rõ rằng chúng ta là người trong cùng một gia đình. Chúng ta không có một cái ngã riêng biệt, cũng như liên hệ giữa đất Mẹ, thiên nhiên, cây cối, hoa, cỏ,… và con. Tất cả đều không có một cái ngã riêng, chúng ta cùng tồn tại với nhau. Chúng ta phải chăm sóc nhau, và có thể lớn mạnh cùng nhau. Con nghĩ đó là lý do Sư Ông luôn nhấn mạnh: “Chúng ta cần xây dựng tình huynh đệ”. Nhờ có tuệ giác của Sư Ông, nhờ có tăng thân, nhờ có sự thực tập, bài hát của gia đình xuất gia cây Bạch Quả đã ra đời:

 

Sư anh yêu quý

Sư chị yêu quý

Sư em yêu quý

Ngôi nhà của gia đình tâm linh

 

Từ khi chúng ta cùng tu tập với nhau

Đó là hạnh phúc lớn nhất

 

Tưới tẩm một hạt giống tốt

Trong mỗi người

Là nuôi dưỡng nhau

 

Cười với em và nhìn thấy em cười

Là món quà tôi dành cho em

 

Khi anh khổ

Thì tôi cũng khổ

Chúng ta không phải là những cái ta riêng lẻ

 

Khi chị vui

Thì tôi cũng vui

Chúng ta là nhau

 

Có khổ đau

Có hạnh phúc

Tình thương và hiểu biết cũng luôn có đó.

 

Tôi biết em ở đó

Tôi rất hạnh phúc

Tôi cũng có mặt đây cho em

 

Trở về nhà

Đầy hạnh phúc

Đây là giây phút hạnh phúc

 

Chỉ một ly trà

Thưởng thức cùng nhau

Hoàn toàn có mặt cho nhau.

 

Sư anh hạnh phúc ơi,

Sư chị vui tươi ơi,

Thật tuyệt vời giây phút chúng ta có nhau

 

Những mầu nhiệm của cuộc sống đang có mặt bây giờ và ở đây,

Chúng ta bước đi trên cõi Tịnh độ của Bụt.