Học cười

Sư cô Chân Trăng Thanh Khê

Sư cô Trăng Thanh Khê xuất gia ngày 18 tháng 11 năm 2020 tại Tổ đình Từ Hiếu, trong gia đình cây Hoa Mộc. Hiện nay sư cô đang sống và tu học tại ni xá Diệu Trạm, Huế.

Con có một niềm vui!
Con đã làm xong bìa của quyển sổ có tên là Nhật ký hạnh phúc. Bìa chỉ có một chữ Smile (Mỉm cười), không có chữ gì mang ý nghĩa là hạnh phúc cả. Xung quanh con trang trí bằng một “nùi” những chấm tròn đủ màu sắc giống hình cầu vồng vậy. Smile là một trong những câu thư pháp của Sư Ông mà con thích nhất. Đặt bút xuống trang trí bìa quyển sổ, con liền nghĩ ngay tới chữ Smile.

 

 

Con cũng có một bức thư pháp với chữ Smile trong vòng tròn. Tết năm 2017, khi con xin một thầy viết cho con bức thư pháp, thầy hỏi con thích chữ gì, con trả lời là chữ gì cũng được, và con nhận được bức thư pháp này. Hồi đó con thích chữ gì mà nghe có vẻ “đao to búa lớn” một chút, chứ chữ “Mỉm cười” thì ai cũng mỉm cười mà. Con cũng chưa nhìn lại bản thân mình để tìm hiểu xem vì sao thầy lại tặng chữ Smile cho con thay vì một chữ nào khác. Con chưng câu thư pháp trên bàn học từ tháng này qua năm nọ.

Vào một ngày, con đến chùa xin làm tập sự xuất gia. Con bắt đầu tập sống chung trong một cộng đồng lớn. Suốt quãng thời gian đó, câu mà con được nghe quý sư cô nhắc mỗi ngày là “cười lên em!”. Có khi con được nhắc một ngày đến mấy lần. Sáng, trưa, chiều mọi người cứ thấy con trầm trầm, cúi đầu mà đi, nhìn có vẻ buồn buồn là… “cười đi em!”. Con không biết là khuôn mặt con nhìn buồn nên nghĩ thầm “mình bình thường mà”. Chuyện không bình thường nhất với con là việc tập mỉm cười mỗi ngày. Lúc đó, sự thực tập quan trọng nhất của con là “cười”. Phải cười cả ngày ư? Làm sao mình có thể vui vẻ để cười cả ngày cho được? Thôi thì không sao, mình cứ nhe răng ra cười cái đã, còn chuyện vui vẻ gì gì đó tính sau vậy. Nghĩ rồi con bắt đầu thực tập cười.

Chưa hết, ngay ngày đầu tiên con chuyển vào phòng mới với quý sư cô, con lượm được một cái quạt tay trên đó ghi chữ Smile. Nhìn cái quạt, con cảm thấy sao mà Smile nó đeo đuổi con quá chừng vậy nè! Con kể với sư chị về sự nghiệp thực tập smile của con. Sư chị nói có lần bạn của sư chị tới chùa chơi, khi qua cổng gặp một vị cư sĩ chào người bạn đó với một nụ cười, bạn sư chị rất vui và thấy trong lòng rất ấm áp. Đến chùa, ai cũng có thể mỉm cười vui vẻ, gần gũi với nhau dù không phải người quen, ở ngoài hiếm khi được như vậy. Đó là ấn tượng của bạn sư chị khi đến chùa. Con nghe mà thấy ốt dột quá. Mình ở chùa nè, sao mình thực tập dở quá vậy.

Trời đang mưa. Con đang ngồi bên bàn học của mình, uống một ly trà gừng và… mỉm cười. Bây giờ con đã có thể mỉm cười được với chính mình. Khi hạnh phúc, mình mỉm cười và khi mỉm cười, mình có hạnh phúc. Con không tin là con đã có thể thay đổi được như vậy. Con đã từng là một cô bé không biết cười, chỉ biết sống một mình, nhìn mọi người, mọi vật xung quanh bằng sự xa cách như không dính líu gì đến mình. Con không biết hòa vào năng lượng chung, niềm vui chung của mọi người. Con phớt lờ đi vẻ đẹp của bông hoa tim tím đang dành cho con. Vườn cây xanh mát, tiếng mưa tí tách… con cũng bỏ quên.

Sự chuyển hóa của con không phải chỉ tự riêng con làm ra. Nó còn đến từ những gì con nhận được từ xung quanh: tình thương, sự kiên nhẫn… đã cho con được như bây giờ, cho con biết mỉm cười, biết hạnh phúc với cuộc sống mà con đang sống. Tình thương của quý sư cô quá lớn và con không thể nào không hạnh phúc cho được. Mỗi lần sờ lên cái đầu trọc của mình, con không hề bớt hạnh phúc một chút nào!