Gọi niềm tin thức dậy

 

Tôi gặp Thầy lần đầu tiên khi đến xóm Mới vào năm 2007 nhân dịp Giáng sinh. Sau này, mỗi khi có thể đến Làng, tôi đều chọn thời điểm ấy.

Những nét văn hóa và ngôn ngữ giao thoa, hòa quyện nhau, hân hoan tạo nên một bảng màu lung linh, không ngừng đổi mới. Đó cũng là Thầy trong công cuộc dựng xây hòa bình cho thế giới.

Trong tôi, tăng thân Làng Mai chính là một biểu hiện của Thầy. Đó là tăng thân yêu quý mà Thầy đã nhẫn nại ấp ủ trong trái tim, để rồi tổ chức, thương yêu và nuôi dưỡng bằng nghệ thuật sống của mình.

Niềm vui lớn của tôi là được đi thiền hành, được ngồi thiền, được ăn cơm, được thở, được quán chiếu và hoàn toàn thả mình trong sự hiện diện của Thầy. Những giây phút im lặng thân tình, chan chứa sự thấu cảm, được ôm ấp trọn vẹn bởi con người Thầy. Khi ấy, mọi thứ trở nên trong trẻo đến mức mọi suy tư đều biến mất, chỉ còn lại sự sáng suốt và bình an nội tâm.

Tình thương thuần tịnh của Thầy bao trùm và đón nhận tất cả như chúng là, không một mảy may phân biệt.

Đặc biệt, tôi nhớ những giây phút trọn vẹn, thực sự an trú, lòng đầy mãn nguyện không vì một đối tượng nào, khi mọi người ngồi trên cỏ thành những vòng tròn xung quanh Thầy, giống như một mạn đà la. Sự vui thích được ở bên cạnh Thầy thật không thể diễn tả được! Tựa như ta đang được bao bọc trong một trường năng lượng đầy ý thức, trong đó vườn hoa nhân loại đang bừng nở niềm tin và niềm vui sống tròn đầy.

 

 
 

Tôi thấy Thầy trong những nụ cười rạng rỡ, trong sự tử tế, sẵn lòng và sự nhẹ nhàng của quý sư cô người Việt khi đón tiếp chúng tôi.

Tôi cũng thấy Thầy trong sự hòa hợp, trong bầu không khí nhẹ nhàng, êm dịu. Sự yên lặng ngọt ngào, dễ cảm nhận này thu phục mọi trái tim.

Tôi lại thấy Thầy qua những cử chỉ thanh thoát trong bài múa hòa điệu của những bóng áo nâu, đang khởi hoạt và tương tác với nhau một cách thật tinh tế và đầy sự kính trọng. Đó chính là Thầy trong hành động.

Tiếng chim vút cao, tiếng tre xào xạc vui đùa trong gió cùng tiếng chuông vang lên trong yên lặng, gõ nhịp cho một thời khắc vượt ra ngoài không gian và thời gian. Đó là tiếng Thầy đang thì thầm bên tai chúng ta: “Con đã về, con đã tới!”.

Trong một ngày quán niệm ở xóm Hạ, Thầy lại đến đánh thức trái tim tôi, khi tôi thấy lòng mình tràn ngập niềm biết ơn, giống như một cơn rùng mình tuyệt diệu, một con sóng dịu dàng vỗ về khắp châu thân không thể nào chống cự lại.

Tôi biết ơn đã được lắng nghe và thấy được hình hài tiếp nối của Thầy, một cách sống động và đầy cảm hứng qua bài chia sẻ của thầy Pháp Hữu, vị trụ trì trẻ tuổi.

Tôi biết ơn được thưởng thức đậu hũ do chính quý thầy, quý sư cô làm và các loại rau củ quả từ “nông trại hạnh phúc” trong bữa ăn quá đường nơi thiền đường rộng lớn; được tắm mình trong bầu không khí của tình huynh đệ mộc mạc, bình dị, trong năng lượng định tâm và buông thư.

Tôi biết ơn buổi pháp đàm của gia đình nói tiếng Pháp, nơi tôi cảm nhận được nguồn năng lượng tập thể, rung lên bởi lòng từ bi và sự lắng nghe sâu, đang hiến tặng một cơ hội quý giá để ta có thể dùng lời nói mà làm lắng dịu và vén lên tấm màn ảo tưởng về một cái ta riêng biệt.

Và sau cùng, tuệ giác của Thầy về tương tức và từ bi trong hành động là những cọc tiêu tỏa sáng, dẫn dắt tôi và mang tôi về lại với con đường tâm linh mỗi khi tâm trí tôi bị sự nghi ngờ và rối loạn xâm chiếm.

Những gì sống động và cụ thể nhất mà Thầy đã trao truyền cho tôi, chính là kiệt tác về cuộc đời Thầy.

Xin tạ ơn Thầy

Chân Trời Đức Hiền