Đồi mận ơi

Sư cô Chân Trăng Hiền Nhân

Kính bạch Thầy,
Kính thưa tăng thân yêu quý,
Con là Trăng Hiền Nhân, thuộc gia đình xuất gia cây Dẻ Gai, là một trong số các cây hãy còn non trẻ trong rừng cây tăng thân. Con đang ngồi viết từ xóm Hạ, Làng Mai, Pháp. Bây giờ là tháng Tám, đại chúng đang tận hưởng những ngày làm biếng trước khi vào mùa an cư. Cách đây mấy hôm, con được biết tin là tất cả quý sư cô phải dời khỏi cư xá Đồi Mận trong thời gian ít nhất cũng hai năm để đập bỏ xây cư xá mới.

Đồi Mận đã mang đến cho con rất nhiều niềm vui, và con thực sự hạnh phúc được ở đây trong hai năm xuất gia đầu tiên. Lá thư này con xin viết cho cư xá Đồi Mận.

Đồi Mận thương ơi,
Mình vẫn còn nhớ ngày dọn vào cư xá, ngày mình đang tập sự xuất gia. May mắn cho mình là ngày đó quý sư cô cũng chuyển phòng, nên mình được hòa vào dòng. Ngày đó nuôi dưỡng mình nhiều lắm. Quý sư cô ai cũng như ai, chuyển phòng với tâm trạng vui tươi, năng động, nhộn nhịp và tích cực. Tự nhiên mình cảm nhận một điều gì đó cao cả hơn con người của mình, và thấy em bé trong mình đang vui sướng ăn mừng sự kiện là cô bé đang có một gia đình.

Mình giúp một sư cô ở cùng phòng đem đồ đạc từ phòng cũ qua phòng mới. Trong khi bước đi với hai tay ôm đầy nào túi nào thùng, mình có cảm giác hãnh diện và sung sướng của một đứa trẻ biết đỡ đần việc nhà cho ba mẹ. Chúng mình dọn dẹp phòng, sắp xếp lại đơn. Năm ấy, nhiều đồ đạc được buông bỏ. Quý sư cô đi tới đi lui, vừa chơi, vừa đem đồ của mình ra chỗ buông bỏ, hoặc tìm xem có thứ gì phù hợp dùng được để đem về phòng không. Mình thấy vui lắm, cảm giác y như hồi bé được theo ba đi chợ trời chơi vậy đó.

Ăn trưa với quý sư cô ở nhà ăn xong, trên đường về phòng, mình thấy quý sư cô ở Đồi Mận đang sơn phòng nên vào phụ giúp. Mình chưa bao giờ sơn phòng mà cũng chưa hề tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ phải đụng vào những chuyện sơn phết này. Thì đây, mình bắt tay vào sơn phòng của mình, bước những bước đầu tiên học trở thành một sư em.

Sơn phòng xong thì trời cũng tối, quý sư cô phần nhiều đã đi nghỉ, còn mình tuy vui nhưng cũng hơi mệt. Sư cô cùng phòng mình thấy sư cô Thuần Khánh ở phòng kế bên nhổ cỏ phía trước nên rủ mình làm theo. Dù đang mệt nhưng mình vẫn đến hỏi sư cô Thuần Khánh: “Vậy là mình sẽ nhổ hết cỏ mọc trong mấy hòn đá đúng không thưa sư cô?” (trước giờ mình hiếm khi nào làm vườn lắm). Sư cô nhìn mình, mỉm cười, nói: “Ừ, thì ý chị là như vậy”. Thế là lần đầu tiên mình bắt đầu chăm sóc vườn. Quý sư cô đi ngang qua nhìn mình cười khích lệ. Cuối cùng thì sư cô cùng phòng cũng kêu mình đi nghỉ. Sơn còn ướt, sư cô phải ở tạm trong phòng khác thêm hai ngày nữa nên đề nghị mình dọn vào thứ hai tuần sau, nhờ vậy mình có thêm giờ để dọn dẹp đồ đạc và dọn lều.

Một hạt giống bé xíu đã nảy mầm nơi vườn tâm của mình trong ngày chuyển phòng hôm đó. Năng lượng tập thể và sự thúc đẩy của quý sư cô cho mình cơ hội lần đầu tiên được hòa nhập vào dòng chảy của không khí vui tươi khi làm việc cùng nhau. Chỉ cần ngày đó biết thực tập đi như một dòng sông, tính phản kháng trong mình đã rơi rớt, mình trở nên dễ uốn nắn hơn, và sẵn sàng trở thành sư em, sẵn sàng làm những việc ngày xưa mình chẳng bao giờ làm, biết hiến tặng thời gian và năng lượng cho gia đình mới của mình. Mình biết sẵn sàng buông bỏ ý kiến sẵn có về bản thân, cởi mở hơn để thấy cách mình biểu hiện ra sao trong hình tướng mới của một người xuất sĩ, chắc là rất khác với cách của mình hồi xưa. Đây là món quà Đồi Mận đã tặng cho mình đó. Nhiều sư cô nhận thấy từ khi dọn xuống cư xá Đồi Mận, mình cởi mở hơn trong cách ứng xử, giao tiếp và sống chung cùng quý sư cô.

Vào thứ Hai, mình đã chuyển hết đồ đạc và cũng đã dỡ lều. Sau thời khóa buổi tối, mình đi xuống Đồi Mận ngủ đêm đầu tiên. Mình vẫn còn cảm thấy vui. Hôm ấy mát và trời cũng đã tối. Mình nghe được tiếng chuông đại hồng. Đèn nơi cư xá dịu và ấm. Mình tưởng như đang đi vào trung tâm của xóm Hạ. Năng lượng tu tập thấm vào thân tâm. Mình thích đi chậm lại cho năng lượng ấy ấp ôm, che chở.

Sự thật là đêm đầu tiên ấy, cũng như nhiều đêm khác nữa trong năm đầu ở Đồi Mận, mình không ngủ được, hoặc nếu có cũng rất ít. Thân tâm mình nhạy quá, mà mình có phải là người dễ ngủ đâu. Trước giường mình có cái cửa sổ nhỏ, và ngay trước cửa sổ có ngọn đèn sáng cả đêm. Rồi nào là những âm thanh như tiếng ngáy, tiếng chuột rúc buổi tối trong phòng, tiếng sưởi kêu… làm mình thức suốt. Nằm trên giường, mình cố hết sức tập an tịnh tâm hành, để ý hơi thở, buông thư toàn thân. Đêm đầu tiên ấy, dù không ngủ được tí nào, mình cũng thấy vui. Mình ý thức là đang được ở chung phòng với hai sư cô, có năng lượng của sự tu tập và có thể không bao lâu sau mình cũng sẽ trở thành một sư cô. Sáng hôm sau, mình dậy sớm và sẵn sàng để đi ngồi thiền.

Chỉ vài ngày sau, sư cô lớn trong phòng biết là mình ngủ không được nên gắng đi tìm một phòng khác cho mình dù là mình không kể lể gì cả. Tuy nhiên, khi sư cô kể chuyện này cho y chỉ sư của mình nghe, y chỉ sư nói nếu mình ngủ không được, đó không phải là lý do để mình đổi phòng. Mình cần nương tựa vào công phu thực tập hàng ngày để lấy đó làm nguồn năng lượng, nguồn nuôi dưỡng và tập chấp nhận việc ngủ không được. Mình rất biết ơn y chỉ sư đã có niềm tin nơi khả năng thực tập và nương tựa Pháp thân của mình. Đó là điều mình cố gắng hết sức để làm. Dù ngủ được hay không ngủ được, mình vẫn đi ngồi thiền buổi sáng và vẫn theo hết các thời khóa. Giữa sư cô cùng phòng và mình cũng có những phút giây hạnh phúc. Mình nhớ có một buổi tối nọ, mình ngồi quỳ gối bên giường của sư cô, còn sư cô thì ngồi trên giường, cả hai xin lỗi nhau, đồng thời bày tỏ sự cảm kích lẫn nhau. Mình thích thực tập điểm uy nghi này, không ngồi cao hơn sư chị mình, bởi vì điều đó giúp mình giữ gìn chánh niệm và khiêm cung khi mình thưa chuyện với sư cô. Đó là hình ảnh đẹp trong ký ức của mình.

 

 

Sống chung với quý sư cô, mình cũng phải học tiếp nhận những lời nhắc nhở. Lúc đầu, mình dại không thể tả. Mình luôn luôn phản ứng, giải thích, phân bua, đặt câu hỏi, so sánh, thậm chí còn cười hoặc thực sự không để tâm vào lời nhắc nhở. Mỗi lần có ai nhắc nhở, mình hay phản ứng nên dẫn tới cảnh hai bên giận nhau. Giờ đây khi nhìn lại, mình biết ơn quý sư cô vì mỗi lần như vậy, mình buộc phải nhìn vào tâm của mình. Mình biết ơn vì quý sư cô bảo mình nên quét nhà, giữ cho phòng sạch sẽ, giữ im lặng và nhẹ nhàng hơn, và nhiều điều nhắc nhở khác. Mình biết ơn vì nhờ bị thúc đẩy theo cách đó, trong mình như có chút gì phải rơi rụng xuống và mình mở lòng ra để trở thành một con người mới.

Mình phát hiện ra là mình thích tôi luyện bản thân để làm vai trò của một sư em, rằng mình cần được đào luyện như vậy để có thể cảm thấy tăng thân là gia đình của mình. Quét phòng, nhổ cỏ, chắp tay, rửa bát cho quý sư cô đều mang hương vị của tự do. Những công việc hàng ngày đơn giản như vậy đã tưới tẩm bồ đề tâm, niềm hạnh phúc và đã giúp mình thấy gần gũi với quý sư cô.

Cũng ở Đồi Mận, mình học áp dụng thi kệ vào đời sống hàng ngày cũng như trong khi thực tập hơi thở và thiền hành. Tất nhiên mình đã biết pháp môn từ trước rồi, nhưng ở Đồi Mận sự thực tập bắt đầu đi vào đời sống. Đoạn đường từ phòng qua nhà tắm trở thành đoạn đường thiền hành. Chính trong lúc sử dụng nhà tắm ở Đồi Mận, mình học cách dừng lại và thở trong nhà vệ sinh, bật đèn, soi gương, đánh răng, rửa mặt… Không khí trong nhà tắm Đồi Mận vào sáng sớm do vậy mà thành thiêng liêng.

Gần đến lễ xuất gia, mình cảm nhận giữa Đồi Mận, con đường đến tự do của đời sống xuất sĩ và sư cô dạy lớp Uy nghi cho mình có một mối liên hệ mật thiết với nhau. Sư cô thực sự có mặt và thưởng thức thật trọn vẹn những nét đẹp và giá trị quý báu ở Đồi Mận .Nhìn sư cô nhẹ nhàng đi từ phòng qua nhà tắm, hay từ phòng học trở về phòng lúc nào cũng làm mình vui. Sư cô thường ngắm nhìn hoa trước phòng, mỉm cười, rồi chính sư cô cũng trở thành một bông hoa. Có khi mình có cảm tưởng như sư cô đang nói chuyện với hoa. Là một sư chị lớn nhưng sư cô vẫn còn mang trái tim hồn nhiên của một cô điệu nhỏ. Sư cô lúc nào cũng quét dọn lau chùi phòng ốc và chăm sóc mảnh vườn. Mình thương kính sư cô nhiều lắm khi nhìn thấy sư cô làm những công việc như thế. Có ngày, thấy sư cô đang cặm cụi chà một chiếc ghế nhựa trắng cũ kỹ, mình nhẹ nhàng nói: “Thưa sư cô, sư cô vẫn mãi mãi là một sadi trưởng lão”. Sư cô dịu dàng cười với mình. Sư cô cũng yêu thương, ôm ấp hết các sư chị, sư em, chẳng phân biệt ai. Sư cô thích mời các chị em ngồi trước phòng ăn trái cây, hay thậm chí khi trời lạnh mà mọi người hơi mệt mệt, sư cô mời ăn chocolate nữa.

Ngồi chơi chung với nhau như thế, các chị em nhìn thấy được quang cảnh rộng đẹp bao la, làm tâm hồn con người cũng hân hoan. Trong lớp Uy nghi, sư cô dựa trên những khó khăn đại chúng đang đối diện để dạy lớp. Với tình thương, sư cô luôn giúp hướng mọi người quay về công phu thực tập hàng ngày.

Sư cô cho các sư em nhiều bài tập nho nhỏ áp dụng trong đời sống ở Đồi Mận, trong phòng ngủ, phòng tắm, phòng học, đường vào ni xá, hay trong những tình huống xảy ra ở Đồi Mận. Nhờ đó trong tim mình đã nảy sinh tình cảm gắn bó với Đồi Mận. Mình cũng thấy an toàn bởi mình biết dù có làm gì sai hay tạo khó khăn rắc rối gì chăng nữa, mình cũng sẽ nhận được chiếc chìa khóa bí mật giúp mở lối cho mình trong lớp học giới lần sau.

Có một ngày, mình đi vào phòng sư cô lớp Uy nghi, mình thưa rằng mình cần xin lỗi và xin làm mới. Thời gian đầu mình chưa đủ khéo, nên có nhiều chuyện mình thường phải xin lỗi lắm. Nhưng thật ra nói lời xin lỗi cũng dễ thôi. Như trường hợp với sư cô chẳng hạn, chỉ cần mất một phút để xin lỗi, rồi sau đó sư cô sẽ dịu dàng mỉm cười, thế là em bé trong mình cảm thấy được thương yêu. Ngày đó, chắc là sư cô biết điều này, bởi vì khi mình xin lỗi, sư cô trả lời đại khái như nói: “Hiền Nhân không cần sám hối, chuộc lỗi đi!”. Mình bèn hỏi sư cô “chuộc lỗi” nghĩa là gì. Sư cô bảo mình đi nhổ cỏ vườn cho sư cô.

 

 

Đồi Mận thương ơi, suốt thời gian mình sống trong ngôi nhà yêu thương này, Đồi Mận cho mình nhiều cơ hội yêu tha thiết đất Mẹ. Thường vào buổi tối, sau khi chải răng hay tắm xong, bước ra khỏi nhà tắm, mình ngây người trước quang cảnh bầu trời thênh thang, thấy vừa thật gần mà vừa thật bao la rộng lớn. Nền trời chuyển dần qua nhiều sắc màu, trên trời như có nhiều viên bảo châu màu hồng, rồi màu cam, cũng có những dải lụa dài màu vàng và trắng. Sau lưng Đồi Mận, cánh đồng hoa hướng dương vẫn nằm yên. Hàng cây bạch dương cũng đứng lặng yên hùng vĩ. Mấy hàng cây mận nhẹ nhàng mỉm cười thu nhận hết những vẻ đẹp này. Đây quả là món quà vô tận mở ra khung trời mới cho tâm hồn được tắm mát! Vào mùa thu, bầu trời đôi khi toàn màu hồng và sáng, cứ như là giấc mơ. Mùa xuân, chỉ cần mở cửa hay cửa sổ là mình sẽ chứng kiến cả một lễ hội hoa mai trắng. Vào mùa đông, có những ngày nắng trong, bầu trời rộng bao la và hàng cây lặng yên cho mình bài học trở về nội tâm.

Đồi Mận thương mến, sống trong vòng tay của Đồi Mận, chúng mình được gần với thiên nhiên. Đi qua phòng tắm, đến phòng học, phòng sinh hoạt chung, hay bất cứ phòng nào, mọi người cũng cần đi ra ngoài trời, và vì thế có nhiều cơ hội thưởng thức đất Mẹ. Bài thi kệ Mở cửa sổ đã cho mình niềm hạnh phúc lớn như thế suốt hai năm nay. Không ngày nào qua đi mà mình không thực tập dừng lại sau khi thức dậy để nhìn sự mầu nhiệm của Pháp thân. Mình sẽ nhớ lắm cách bài trí đơn giản ở đây khi mình chuyển vào ở những cư xá mới. Trong trái tim mình, sự đơn giản này là nếp sống giản dị của đời người xuất sĩ. Mình luôn luôn thích ngắm nhìn quý sư chị giặt đồ bằng tay, được bao quanh bằng đất trời muôn vẻ đẹp.

Đồi Mận thương mến, trong ánh sáng của vô thường, Đồi Mận mãi luôn còn đó trong tim mình. Chẳng bao lâu nữa, Đồi Mận sẽ thành huyền thoại, và mình rất biết ơn vì đã có cơ hội được tham dự vào huyền thoại này. Bây giờ chỉ còn vài tuần nữa thôi để ở đây, mình sống ý thức hơn để thưởng thức kho báu ở Đồi Mận. Đồi Mận cho mình nếm hương vị của nếp sống thảnh thơi, giữ được nó hay không là tùy ở mình, và rồi sau đó, truyền đạt lại. Có một điều chắc chắn là, dù cuộc đời đưa mình đến đâu chăng nữa, Đồi Mận trong trái tim mình vẫn luôn là nguồn nuôi dưỡng, nguồn hạnh phúc, vẻ đẹp, nguồn tự do và hy vọng. Đồi Mận đã dạy mình rằng chuyện gì cũng có thể được, nếu nguyện ước bắt nguồn từ sự thành tâm.