Có một nẻo về
Sư cô Chân Trăng Thành Tựu
Ánh trăng nghiêng soi vào tâm trí nhỏ
Để hỏi thầm bạn nhỏ đã tỉnh chưa
Những ngôn từ thật thân thiện làm sao, làm mình tưởng như đang trong một giấc mơ. Mình cứ ngỡ rằng bạn đã quên mình rồi chứ. Bạn biết không? Mình đang tập sống như một người tự do, đang được hòa mình trong một căn phòng thật yên tĩnh. Mình đang hồi tưởng về những ngày mới bước chân đến Viện Phật học, một không gian thật trong lành đầy bình an, thiền vị.
Bạn biết không, điều khiến mình sợ nhất khi nghe đến Học viện là ma. Mình rất sợ ma, chỉ nghe thôi cũng đã rùng mình rồi. Từ nhỏ mình hay xem phim ma nên mỗi lần nhắc đến ma là những hình ảnh ghê rợn ngày xưa lại hiện lên. Vì vậy, khi nghe ai kể chuyện ma là mình liền tránh ngay, không muốn nghe, không muốn tưới tẩm thêm nữa. Thời gian trôi qua làm cho mình quen thuộc hơn với không gian và cảnh vật ở đây. Mình không còn sợ ma khi đi một mình nữa. Trước đây, đi đâu mình đều không dám đi một mình, dù là đi nhà vệ sinh. Mình thật nhát gan phải không? Nhưng không sao, bất cứ điều gì cũng đều để lại cho mình những bài học giá trị cả.
Thấm thoát mình đã ở Học viện bốn năm, tập sống tự lập, tự giác và thảnh thơi. Mình cũng học cách hòa nhập với cuộc sống của người Tây phương. Ở Học viện, mỗi người luôn tự sách tấn, tự ý thức và giúp đỡ nhau trong sự thực tập. Nếu bạn đến Học viện chắc bạn sẽ rất thích vì ở đây có rất nhiều điều thú vị và đầy bình an. Mỗi ngày mình được đi thiền hành trên con đường tên là “Con đường vui”, con đường có bài kệ của Sư Ông khắc trên tấm gỗ:
Đường lên chùa cổ Đại Bi
Trong veo dòng suối xanh rì ngàn thông
Đến đây nước nhược non bồng
Bụi trần rũ sạch chân tâm rạng ngời.
Mình đã rất hạnh phúc mỗi khi đọc bài kệ này. Không những thế, cảnh ở đây còn gợi cho mình một cảm giác thật giản dị và quen thuộc:
Sáng trưa gió thổi hiu hiu
Ngàn thông ríu rít chim ca hội về
Hoa vui đua nở một giàn
Đường thì hồng đỏ đường thì xanh nâu.
Học viện cũng có một cái tháp chuông rất lớn, có tên là Tháp Bao Dung. Ở đây cái gì cũng to lớn hết, từ cửa ngõ, phòng ốc cho đến cây cối, mọi thứ. Nhưng có một cái hơi nhỏ là gì bạn biết không, đó là con người. Quý thầy, quý sư cô rất nhỏ và hơi gầy. Nhưng không sao! Mình thấy mọi người có hình hài tuy nhỏ nhưng toàn làm việc lớn không thôi. Mình rất ngưỡng mộ quý thầy, quý sư cô. Ai cũng mang trong trái tim một lý tưởng lớn, cũng đều đóng góp và cống hiến hết lòng trong công việc cũng như trong sự thực tập. Mỗi thầy, mỗi sư cô có thể đảm nhiệm nhiều việc trong cùng một thời gian, không biết sao họ lại giỏi như vậy. Có lẽ trong mỗi người luôn mang tâm phụng sự rất sâu bền. Có khi các vị quên cả chuyện ăn chuyện uống.
Ở đây khóa học do quý thầy, quý sư cô lớn và giáo thọ cư sĩ phụ trách diễn ra mỗi tuần. Có khoảng 40 đến hơn 100 thiền sinh tham dự tu học. Nhờ vậy nên mình có cơ hội học thêm tiếng Đức với các bạn thiền sinh. Đây cũng là cơ hội cho mình kết nối, chia sẻ kinh nghiệm tu học và trao đổi văn hóa Đông Tây. Nếu bạn là mình thì bạn cũng thực tập như vậy đó. Vì con người ở đây rất dễ thương, họ luôn mở lòng để học hỏi cách thực tập và nét đẹp của những nền văn hóa khác. Mình cũng vậy. Mình cũng mở lòng học hỏi nên tiếng Đức đối với mình cũng trở nên không còn khó lắm. Nó giống như toán học, cứ theo công thức mà ráp vào là nói được thôi. Mình nghe nhiều người sợ đến Đức vì phải học tiếng Đức. Thực chất nó không khó như mọi người tưởng tượng đâu. Chỉ cần có sự đam mê và lòng kiên trì thì mình học rất dễ. Mình muốn chia sẻ như vậy để bạn không cần phải sợ. Bạn có thể đến một lần để thực chứng cuộc sống bình yên nơi này.
Và còn một thứ rất tuyệt vời ở đây nữa mà mình không thể bỏ qua. Một màu ngập kín đường đi. Ai qua lại cũng đều thích khung cảnh ấy. Đó là tuyết trắng. Cứ mỗi mùa đông đến là tuyết phủ khắp lối đi quanh Học viện. Thỉnh thoảng quý thầy, quý sư cô phải cào tuyết để mọi người đi không bị trượt té. Và trong lúc cào tuyết, mọi người lại chơi trò ném tuyết. Không khí thật vui nhộn làm sao!
Mình rất hạnh phúc và được nuôi dưỡng mỗi khi nghĩ về những chuyện vui đó. Học viện mang đến cho mình rất nhiều niềm vui, nhiều kỷ niệm, nhiều sự hồn nhiên, vô tư. Tuy thỉnh thoảng cũng có chút khó khăn, nhưng rồi mọi người đều nắm tay nhau đi qua và cùng nhau xây dựng nơi đây thành một nơi chứa đầy tình thương, ôm ấp tất cả những ai có khó khăn, khốn đốn:
Nơi đây thanh tịnh cảnh thiền
Chở che ôm ấp những người trầm luân
Bạn ơi xin hãy ghé thăm
Ngôi chùa Học viện bình yên cảnh thiền.
Mình chắc bạn cũng rất hạnh phúc khi thấy mình hạnh phúc phải không? Mình biết dù ở đâu đi nữa, trong chúng ta vẫn luôn chứa đầy ba chữ tình huynh đệ. Nó chỉ tồn tại lâu dài khi chúng ta hiểu được nhau, thông cảm, chấp nhận nhau và cùng đi qua khó khăn, phải không bạn? Nhóm của mình đã từng làm chung một cái lồng đèn mang tên Tình huynh đệ. Mình rất vui vì thông điệp mình viết này sẽ đến với tất cả các bạn, dù bạn đang ở bất cứ phương trời nào, để chúng ta hiểu nhau hơn và cùng đi trên những chặng đường kế tiếp.
Bất cứ khi nào bạn muốn đến thăm và trở về ngôi nhà bình yên này thì bạn hãy trở về nhé! Cánh cửa thiền luôn luôn chờ đón bạn.