Buông dần triêng gióng (1)
Thầy Thủ tọa Thích Giác Viên
1.
Con nhặt đòn gánh cũ
Nơi để rác bên đường
Do chợt nhớ về mẹ
Lòng thương cảm kính thương
5.
Ngày con còn lớp sáu
Chiến tranh ngập máu xương.
Chết sau lưng trước mặt
Say ngủ thở bình yên
10.
Pháo đâu xuyên thủng mái
Nổ già trẻ chịu chung
Đớn đau khô suối lệ
Kêu trời ngoài hay trong?
15.
Nguồn lực nào xui khiến
Con may áo nông dân
Bao mì đà hết bột
Tự thêu một chữ thương
Mỗi lần mặc áo ấy
Lòng nhẹ nhõm lạ thường
20.
Muốn xuất gia xin mẹ.
Không do dự vấn vương
Ngàn lần con chẳng muốn
Khoác súng ra chiến trường
25.
Mẹ nhìn con lâu lắm
Với đôi mắt tỏ tường
Một cái nhìn sâu thẳm
Sâu hơn lòng đại dương
Không hề lộ dấu hiệu
Lệ đang nhỏ vào tim
30.
Ở chùa con nhớ mẹ
Xin mẹ chớ vào thăm
Con hình dung nỗi khổ
Đôi quang gánh trĩu vai
Quãng đường dài sỏi đỏ
Lửa lựu đẫm nắng nung
35.
Mắt con thành suối lệ
Lệ mẹ đã tuôn dòng
Năm (mươi) hai năm tu tập
Sóng cồn lắng tâm trong
Mẹ hiền con quá vãng (1988)
40.
Đã trên ba mươi năm
Con tiếp tuệ tương tức
Đường hiếu vẫn mở tung
Con lắng là mẹ lắng
Mạch tiên tổ gia phong
45.
Nay nhìn đòn gánh cũ
Con mẹ lớn sơ tâm
Nguyện chí thành phụng hiến
Sống nếp sống bỏ buông.(2)
Ân thầy hôm sớm đệ huynh
Càn khôn tỏa rạng suối nguồn khai thông
Hiện pháp đắc an tịnh cư
An Bằng, ngày 16 tháng 05 năm 2019
(1) Triêng gióng: Gióng là chiếc quang nhỏ bằng tre hay mây. Gióng là quang, triêng là đòn gánh thường được làm bằng tre. Triêng gióng (quang gánh) là dụng cụ thường dùng của dân tộc Việt Nam, nhất là nông thôn.
Cụ Phan Bội Châu có câu thơ: Một triêng đủng đỉnh hai đầu thúng
(2) Bỏ buông: câu đối ở mộ mẹ 1988:
Trông xác vữa mẹ già chết để lại
Nhắc thân hèn trẻ mọn sống cho đi.
.