Ảo hóa
mí mắt chân trời mỏi
đầu núi nghiêng nghiêng tìm gối tựa
đêm về thơm giấc cỏ hoa
ảo hóa
bàn tay gió dậy
ngân hà nến ngọc lung linh
khung cửa lưng đồi bỏ ngỏ
sao băng vụt cháy lời kinh
vạn kiếp xoay quanh vòng mộng mị
đêm nay chợt thấy chân hình.
Bài này được làm một buổi khuya mùa thu năm 1970 dưới chân đồi Phương Vân am, nơi ẩn cư của Thầy tại rừng Othe. Ba câu thơ đầu nhẹ như gió thoảng. Bắt đầu từ câu thứ tư bỗng nhiên hơi thơ bừng dậy, khí thơ đi trang nghiêm và hùng vĩ như một thớt bạch tượng. Câu sao băng vụt cháy lời kinh giải tỏa năng lượng dồn lên từ bốn câu đi trước. Hai câu cuối trở lại sự thanh thản ban đầu nhưng tỉnh táo và khỏe khoắn dị thường. Đây là một trong những bài tôi hâm mộ nhất. Thầy có nhờ tôi gửi bài này cho thầy Đức Tâm của Trung tâm Văn hóa Liễu Quán Huế. Thầy Đức Tâm có cho biết là Thầy rất thích. Nếu chọn hai bài của thầy Nhất Hạnh để đưa vào sách Ngũ lục có lẽ tôi chọn bài này với bài Đại trượng phu.
Tác giả có phổ nhạc bài này, viết “nốt” thôi chớ không chia “tăng”, để người hát tự do. Anh Võ Đình đã minh họa bài thơ này bằng bút lông, bút sắt và mực tàu. Anh chị nữ thi sĩ Teo Savory dịch ra Anh văn như sau:
Illusion Transformed
horizon’s heavy eyelids
mountains leaning
seeking rest from earth’s pillow
at night fall
grass and flowers perfume sleep
illusion shifts her veils
wind lifts up her hands
jade candles
shimmer in the silver river of the sky
the hillside’s open doorway frames
a falling star that writes
the sacred words in fire
ten thousands lives
are spinning, circling
dream’s illusion: the moment
of this night
reveals
this word’s reality.