Vườn tập sự
Phần nhiều những người trẻ luôn tự tin vào chính mình. Người trẻ luôn năng động và sáng tạo. Người trẻ luôn muốn khám phá và thử nghiệm cuộc sống. Người trẻ lúc nào cũng có những giấc mơ và hoài bão cho cuộc đời của mình, luôn muốn bằng mọi cách thực hiện cho được ước mơ mà mình đã chọn. Người trẻ cũng đi qua những thất bại và cho phép mình thất bại như một cơ hội để làm lại từ đầu. Và người trẻ có thể cũng đi được trên “con đường rộng lớn” từ những bước chân chậm rãi đầu tiên… Có những người trẻ như thế đã và đang chọn cho mình một con đường – Con đường của Hiểu và Thương.
Dưới đây là những bài viết của những người trẻ được trích trong “Thư xin tập sự xuất gia”. Kính mời bạn đọc “lắng để nghe” những tâm tư, những ước nguyện, những khám phá, những cái thấy và những thành tựu nho nhỏ đầy nuôi dưỡng của các em…
Buông xuống
…
Kính bạch Sư Ông,
Kính thưa quý thầy, quý sư cô!
Năm nay con hai mươi lăm tuổi. Con đã hoàn thành xong chương trình Cao học và tốt nghiệp trường Cao đẳng Y tế Hà Đông cuối năm 2014.
Trong hai năm 2011 và 2012, con có nhân duyên được tham gia các khóa tu mùa Hè dành cho học sinh, sinh viên do quý thầy, quý sư cô Làng Mai hướng dẫn. Chúng con được nghe nhiều bài pháp thoại rất nuôi dưỡng. Nhưng điều lắng đọng trong con và làm cho con trăn trở nhất đó là: “Người tu là những người báo hiếu cho cha mẹ được trọn vẹn nhất”. Từ khoảnh khắc xao động đó, con đã ấp ủ ước muốn đi tu. Đây là lần đầu tiên con ý thức được việc mình phải báo hiếu cho bố mẹ như thế nào. Bao nhiêu năm trôi qua, con chỉ biết nhận và đòi hỏi bố mẹ thật nhiều mà chưa từng một lần nghĩ qua mình sẽ “làm gì đó” cho bố mẹ được hạnh phúc và an vui.
Thời điểm đó, con được mẹ tán thành và ủng hộ cho con đi tu, nhưng bố thì tuyệt đối không, vì con đang là sinh viên năm thứ hai. Con nghĩ ra mọi cách và quyết định dùng phương pháp “mưa dầm thấm lâu”. Cứ mỗi cuối tuần về nhà, con đều mang những bài pháp mà quý thầy giảng, những tấm gương đi tu để kể cho bố nghe những lúc bố con vui. Dần dần bố con cũng nguôi ngoai với ý định bắt con đi làm trong bệnh viện. Trước khi ra trường, con được làm thực tập sinh từ y tế xã cho tới bệnh viện huyện. Từ những trải nghiệm nghề nghiệp này, con thấy ngao ngán bởi xung quanh có quá nhiều những tệ nạn và tiêu cực. Con không thoát ra được những suy nghĩ ấy.
Sau đó cơ duyên đến, con nhận được một cuộc điện thoại của người bạn gái cùng tuổi. Cuộc trò chuyện kéo dài một tiếng rưỡi đồng hồ, trong đó bạn đã tóm lược những gì bạn được trải qua bên Làng Mai Thái Lan. Vừa nghe con vừa khóc ròng rã. Con khóc trong sự vui sướng và hạnh phúc. Con nói đây mới là hạnh phúc thật sự, đây mới là thứ con cần, nó chính là chìa khóa. Cảm giác hạnh phúc đó thật khó tả. Mặc dù chỉ mới được nghe thôi, nhưng trong một tuần liền con cứ hát và cười, như thể con đã tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình vậy.
Rồi con tìm hiểu xem Làng Mai là làng gì mà sao nghe lạ quá, và Sư Ông là ai, trước giờ con chưa từng nghe. Con vô tình đọc được bài Nói với người xuất gia trẻ của Sư Ông… “Trời ơi, y như viết cho chính mình vậy!”, con thốt lên trong nước mắt.
Thời gian sống ở Diệu Trạm con thấy mình khác quá. Trong một tháng tu học, con không biết giận ai là gì, khi ăn cũng có người mỉm cười với mình, chấp tác cũng có người mỉm cười với mình, ai cũng không quên chắp tay xá chào và nói lời cảm ơn nhau khi kết thúc công việc.
Con là người không thích hát và hát dở đến độ không ai muốn nghe, vậy mà khi những bài thiền ca cất lên con thấy mình khao khát được hát quá. Lần đầu tiên nghe thiền ca, con đã khóc vì thấy mình được nuôi dưỡng rất nhiều. Con nhận ra bấy lâu nay mình đã sống quá khô khan, bấy lâu nay đã quá ồn ào khi ăn, thậm chí miệng không nói mà cái đầu con y như một cái đài không lúc nào nghỉ. Bấy lâu nay khi bước chân đi, con chỉ mong đi nhanh cho mau tới đích. Có những lúc con chạy một mạch tới nhà vệ sinh và quên mất rằng chân mình đang chạm đất. Con cũng chưa hề biết thế nào là chánh niệm, là thảnh thơi, nên giờ đây con yêu pháp môn thiền hành quá. Bấy lâu nay con không biết cách lắng nghe và sử dụng ái ngữ khiến những người thương xung quanh con nhiều khi buồn phiền. Bấy lâu nay con quen sống trong vội vàng, hấp tấp, vụng về và yếu kém… Bấy lâu nay con rong ruổi tìm cầu mà không biết cách dừng lại để nhìn rõ chính mình, không hiểu rõ được người khác nên con cứ khổ hoài không có hồi kết.
Pháp môn nào Sư Ông dạy con cũng thích quá, vi diệu quá! Có những lúc con đã thốt lên một mình: “Sư Ông tuyệt vời! Người từ đâu đến?” Khi con đọc cuốn sách Tay Thầy trong tay con, một lần nữa con lại khóc: “Sao mà Sư Ông gần gũi và bình dị đến vậy?” Một niềm thương cảm sâu sắc nảy sinh trong lòng con. Con thương bố mẹ con tới nhói tim. Con ao ước được về nhà ngay lập tức và nấu cho bố mẹ một bữa ăn thật ngon, con sẽ đấm lưng cho bố khi bố nói: “Con ơi, bố mỏi lưng quá!” Con thấy trước kia mình sống trong lầm lỗi nhiều quá để mọi thứ vụt qua trong chớp mắt.
Mặc dù sự thực tập của con còn nhiều vụng về, nhưng con cũng đã có những cái nhìn và những chuyển hóa nhất định. Ăn cơm thì con biết con đang ăn cơm, giặt áo thì con biết con đang giặt áo, lắng nghe thì con cũng ý thức là con đang lắng nghe, khi bước chân đi con cũng biết là con đang bước chân đi… Có nhiều khi con bị ngoại cảnh lôi kéo, những ý nghĩ về quá khứ, tương lai, những va chạm giữa các chị em hay những tập khí đi lên, con thực tập nhận diện chúng và quay trở về với hơi thở để lắng dịu thân tâm. Con quán chiếu và soi xét lỗi lầm của mình mà không trách móc người khác. Cũng có nhiều khi cơ thể “bất ổn”, con tập buông thư thì thấy mình khỏe hơn rất nhiều.
Con chưa bao giờ biết cảm ơn đôi chân của mình, chưa bao giờ biết vỗ về những vết thương mà mình đã gây ra cho cơ thể. Giờ đây con thấy mình sống biết ơn hơn mỗi ngày, biết ơn mỗi vật dụng mà con đang sử dụng, mỗi món ăn mà con đang được thưởng thức… Từng ngày trôi qua, con biết cách phát nguyện cho việc tu học của con. Tâm bồ đề, chí nguyện độ đời, chuyển hóa bản thân và gia đình trong con ngày một vững chãi và chắc chắn hơn bao giờ hết.
Con cảm nhận được đây chính là môi trường và pháp môn giúp cho con chuyển hóa thân tâm và nuôi dưỡng tâm bồ đề. Con biết rằng không có bất kỳ một nơi nào, một môi trường nào là hoàn hảo, chỉ có học cách chấp nhận và sửa đổi bản thân thì con mới có thể hòa nhập được với quý chị em xung quanh, hòa nhập được với tăng thân và bước đi trên con đường dài.
Thiên Diệu
Sống chậm lại
…
Lúc nhỏ, con may mắn được theo ngoại đi chùa và theo các chị gần nhà tụng kinh. Con thích sự bình yên ở chùa. Quý thầy, quý sư cô rất hiền, sống nhẹ nhàng và giản dị, lời nói dễ thương và luôn yêu động vật. Hàng tháng, quý sư cô còn làm từ thiện, nấu cháo phát cho các bệnh nhân trong bệnh viện. Con rất thích khi được tham gia cùng quý sư cô.
Con được tặng một cuốn sách về nhân quả. Trong sách viết về cảnh các con vật bị con người giết hại rất đáng thương. Những con vật vô tội, không biết gì, và con người nhận lấy những hậu quả từ hành động sát hại mà họ tạo ra. Con xin mẹ cho con được ăn chay, mẹ yểm trợ nấu chay riêng cho con. Cũng từ đó con nung nấu ước muốn đi tu.
Cho đến nay, được thực tập trong lòng đại chúng, được hưởng năng lượng tu tập của đại chúng, con rất vui. Con được trở về với chính mình nhiều hơn, con được tu tập, chuyển hoá những tập khí chưa tốt mà con đã tiếp nhận từ gia đình, tổ tiên con. Chị em chúng con có những buổi ngồi lại, chia sẻ sự thực tập với nhau, điều đó đã nuôi dưỡng con rất nhiều. Mỗi ngày con đều có niềm vui cho mình, tâm bồ đề được nuôi dưỡng và tưới tẩm, con biết sống chậm lại hơn. Khi có những tâm hành xấu đi lên, con nhận diện được, theo dõi hơi thở và yên lặng cho chúng tự dịu xuống, điều đó thật kỳ diệu. Chị em nhỏ chúng con có khi cũng giận nhau, nhưng chỉ một lát là cười nói lại bình thường nên con thấy vui lắm. Trong giờ cơm và sau khi ăn xong, mọi người đều tặng cho nhau nụ cười, điều này cho con cảm giác rất thân thiện. Chấp tác trong đội luân phiên thì luôn có tiếng cười, các chị em không bao giờ quên cảm ơn nhau mỗi khi chấp tác xong, điều đó thật nuôi dưỡng con. Mỗi khi được quý sư cô nhắc nhở, con rất biết ơn. Con biết con còn nhiều yếu kém và vụng về, con vẫn đang từng ngày nhận diện và chơi với nó, để có thể hoàn thiện con hơn. Con mong sẽ được quý sư cô nhắc nhở và sách tấn trên con đường thực tập. Con biết khi chính tự thân con biết trở về thực tập được những điều thật căn bản ấy, con mới có thể giúp được gia đình nhiều hơn.
Con đường tu đối với con thật sự rất đẹp. Con biết chắc chắn sẽ có những khó khăn và thử thách. Nhưng bên con luôn có Bụt, Tổ, có Sư Ông, có tăng thân và gia đình yểm trợ cho con. Con sẽ cố gắng hết lòng để vững bước trên con đường của lý tưởng phụng sự.
Hồng Vân
Chọn một hướng đi
…
Con không biết như thế nào nhưng con cảm nhận được là con đã chờ đợi, đã đi tìm một pháp môn như thế này lâu lắm rồi, nên khi biết đến nơi này con thật sự vui mừng như thân cây khô héo bỗng gặp trời mưa. Con thấy đây là một sự may mắn kịp thời cho con.
Con đã đến Diệu Trạm được một tháng rưỡi. Trước khi rời gia đình, con mất hơn một tháng để làm lắng dịu cơn thịnh nộ đẫm lệ từ gia đình và người thân. Sống ở đây con đã được hòa mình vào dòng chảy của tăng thân, được tăng thân nuôi dưỡng và tưới tẩm. Con cảm thấy được may mắn và hạnh phúc.
Ở trên đời, ta phải chọn lựa rất nhiều thứ, mà không có sự chọn lựa nào là không khổ đau. Con đã lựa chọn con đường này, con đường tuy nhiều khó khăn, chướng ngại nhưng chính là con đường mà con hằng đi tìm. Ở đây, con không cần mặc đẹp và thời trang như ngoài kia, ăn uống thì hiền hòa, đơn giản, không có smartphone hay facebook, cũng không tiền tài, bằng cấp, hơn thua và học thức, địa vị và danh vọng. Để là một con người hạnh phúc, thành đạt đúng theo nghĩa ngoài đời thì con chẳng có gì cả. Nhưng ở đây, con đã nhận ra được rằng chính cái “chẳng có gì” đó lại làm cho con trở nên giàu có và hạnh phúc thực sự.
Thực tập hơn một tháng ở đây cũng là thời gian để con tự nhìn lại tâm nguyện của mình, con đường mà con đang và sẽ đi, để đến bây giờ con nhận thấy rằng mình đang đi đúng đường. Con biết trong con vẫn còn rất nhiều yếu kém, vụng về, dại dột, nhưng sâu thẳm trong con là sự hết lòng, là ước muốn tu học với trái tim muốn cống hiến một cái gì đó cho cuộc đời như chính con đường mà tăng thân đang đi. Con nguyện xin Bụt gia hộ để đôi chân bé nhỏ của con đủ mạnh mẽ và vững chãi để con có thể đi cùng tăng thân trên con đường này.
Kim Tiền
Về Nhà
…
Nhân duyên đầy đủ, con được tham dự một khóa tu do quý thầy Làng Mai tổ chức. Lúc đầu con thấy lạ khi đi thiền hành trong im lặng mà không đọc danh hiệu của các vị Bụt hay các vị Bồ tát, con thấy lạ với các pháp môn Thiền buông thư, Pháp đàm, Làm mới… Mọi thứ đối với con lúc ấy rất bỡ ngỡ và lạ lẫm.
Khi đã biết được pháp môn Làng Mai, con bắt đầu tìm hiểu và thực tập những pháp môn căn bản. Càng thực tập, con càng có cơ hội thấy tâm bình an hơn, không còn suy nghĩ đến những chuyện tiêu cực nữa. Con có hạnh phúc khi ngồi thiền, đi thiền và khi thực tập Năm quán trong lúc ăn cơm. Từ những hôm ấy, chí nguyện xuất gia, tâm bồ đề của con càng vững vàng hơn và mạnh mẽ hơn so với lúc trước. Con vui mừng vì đã thoát hẳn ra khỏi chứng trầm cảm. Con đã tìm được con đường cho cuộc đời mình.
Một tháng thực tập cùng quý sư cô và các chị em ở đây, được đại chúng nâng đỡ, chia sẻ và hướng dẫn, con thực tập nuôi lớn tâm bồ đề của mình. Đặc biệt, con có sư cô y chỉ sư hết mực quan tâm, chăm sóc cho con. Con cảm thấy mình có thể mở lòng ra với quý sư cô và mọi người, ở đây đã như ngôi nhà của con từ rất lâu rồi. Con có thể đến và chia sẻ về hoàn cảnh, về những lo sợ, những khó khăn của con với quý sư cô và các chị em tập sự. Chia sẻ ra được, con thấy thân và tâm của con bình an hơn, “chiếc hộp” tình thương trong con đã tự mở khóa, đã trao đi và đón nhận lại tình thương từ quý sư cô và đại chúng nơi đây. Con thực tập ngồi yên, nhìn về quá khứ, nhìn những gì con đã làm mà trước đây con chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình hối hận về những việc ấy.
Ở đây, con được thực tập thi kệ, thực tập các pháp môn căn bản, tham dự thời khóa với đại chúng. Con có thời gian lắng lại và nhận thấy trong con đã chuyển hóa ít nhiều một số tập khí chưa tốt cũng như đã phát triển thêm những hạt giống tốt. Có những lúc ngồi thiền, con thực tập thở cho ba của con, thở cho mẹ của con. Khi đi thiền hành con cũng thực tập đi cho ba, đi cho mẹ. Cũng có những lúc ngồi thiền và đi thiền, con thực tập đếm hơi thở, đếm bước chân như những điều quý sư cô chia sẻ khi con mới vào Diệu Trạm.
Càng có nhiều thời gian và đầu tư nhiều hơn vào thực tập, con càng ý thức được thân của con “hư hỏng” rất nhiều, con biết mình cần phải thực tập nhiều hơn để không gồng ép cơ thể và để con có thể tham gia và thưởng thức thời khóa của đại chúng. Con cũng ý thức được những tâm hành xấu, những hạt giống sợ hãi trên mảnh vườn tâm của con. Khi con ý thức được những điều ấy, con dừng lại, trở về với hơi thở để có thể có mặt với những tâm hành chưa đẹp, những hạt giống lo sợ và tạo không gian cho những hạt giống tốt nảy mầm.
Con mong muốn được tu học, thực tập để chuyển hóa bản thân, để hiểu và thương gia đình con, thương mọi người và mọi loài, đó là hạnh phúc đích thực, trong đó có tình thương, có lý tưởng mà con đã tìm kiếm rất lâu dù nó luôn hiện hữu trong tâm con.
Khánh Lê