Hãy ngắm dùm tôi những đợt mưa rào

 

Hơi thở của bầu trời

 

Bạn thân!

Mỗi ngày mới, tôi thường ra đứng ở trước hiên nhà để nhìn ngắm bầu trời. Mùa đông đến thật nhanh, phải chờ lâu lắm thì trời mới sáng. Thời tiết khá lạnh, nên mỗi lúc thở nhẹ là tôi nhìn thấy làn khói từ hơi thở của mình. Thú vị lắm! Màu của nó bàng bạc như khi bạn mở nắp vung một nồi cơm mới nấu, hay là màu của những làn sương. Mấy ngày này, buổi sáng nào sương cũng giăng tràn. Nhìn những làn sương buông đều lên đám cỏ, tôi thấy chúng là hơi thở của bầu trời, như một màn tơ kéo trời xuống gần với đất hơn. Mỗi lần bước đi trong sương, tôi thấy từng hạt mong manh theo nhau về đậu trên khuôn mặt mát lạnh, mỗi hạt mang theo một thông điệp lạ lùng. Sương có thể làm sờn dần vai áo, có thể làm lạnh khuôn mặt và đôi bờ vai, có thể sẽ không thấy rõ nụ cười bạn trong một sớm mai, nhưng lại làm tôi như hòa vào và tan theo buổi sáng!

 

Như là để cho đi

 

Bạn ơi!

Từ khi đặt chân đến đây, tôi chỉ đếm được mấy mươi lần mặt trời đi ngủ, hoặc chỉ vài lần hồ sen xóm Thượng phản chiếu con trăng to tròn. Vậy mà lại có cảm tưởng mình đã ở đây lâu lắm! Tôi được đi lượm táo, được nghe hát thánh ca, hàng ngày nghe ai đó gọi tên bốn mùa với những sắc màu riêng biệt. Người bạn cùng phòng tôi cần mẫn lắm, mỗi lần trang trí gian phòng là khuôn mặt bạn ấy hớn hở hẳn lên. Bức tranh mùa thu vừa tháo xuống, thay bằng một biểu tượng của mùa đông với con đường phủ tuyết trắng tinh, và một bức tranh khác cho mùa xuân năm sau với cành hoa anh đào. Bạn ấy gìn giữ gian phòng luôn gọn gàng và tươi mới, vì tâm bạn đó sáng như một vì sao. Tôi trầm trồ vì không ngờ bạn tôi lại yêu đời đến thế! Đúng là có những người sinh ra như là chỉ để cho đi những hoa trái của tâm hồn. Vì trong họ đã có sẵn kho tàng của những điều tươi đẹp. Bốn anh em trong gian phòng nhỏ đến từ bốn châu lục khác nhau, ai cũng thích sống chậm lại, ai cũng thích thảnh thơi nên thấy nhau thân quen như là một. Tôi cảm thấy những sở trường, những yếu kém của bốn chúng tôi đều là chuyện chung, chẳng của riêng ai cả. Mùa này chúng tôi dành nhiều thời gian ngồi lại bên góc trà, bên bức tranh mùa đông, thi thoảng kể về cái hay của từng mùa trên từng đất nước. Ai cũng muốn đem bốn mùa nơi mình sinh ra về trong gian phòng chung bạn ạ! Ở đây bốn mùa thật hẳn hoi, chỉ cần mở mắt cho tròn mỗi khi sáng trời thì sẽ nhìn thấy những sắc màu thay đổi. Thay đổi có ở khắp nơi, trên cánh đồng, trên ngàn cây… hay trên những khuôn mặt nơi đây nữa.

 

Để là chắt chiu

 

Thật lạ, những thay đổi quá nhiều đôi khi làm tôi thèm những cái ít đổi thay hơn. Có lần trong đêm Giáng sinh, bỗng nhiên cảm thấy lạc lõng giữa “biển người xa lạ”, tôi nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra hình ảnh của Làng Mai Thái, nơi chỉ có hai mùa nắng mưa, nơi đất trời đổi thay khi lòng người phải trở về sâu lắng. Tôi bỗng thèm cái vị chua của ổi, cái vị ngọt của đu đủ vườn, hay cái vị chao đậm đà trong bát cơm chiều ngồi phía sau nhà bếp ngắm mặt trời lặn. Tôi nhớ những cơn mưa đầu mùa nặng hạt, xói mòn đất cát trên con đường mới đổ quanh đồi An Ban. Những ngày mưa lớn, nước ở đâu trên đồi ào ào tuôn xuống qua những mỏm đá lớn sau thất Nhìn Xa, tạo thành dòng thác lạ kỳ. Tôi thích cái cảm giác sau cơn mưa, đi dạo một vòng tu viện, ngắm nhìn đất trời trong chiếc áo mới, thơm tho và tinh sạch. Làng Mai Thái cũng đầy chất thơ, bạn ạ. Những hình ảnh đó bây giờ trong tôi vẫn còn rõ lắm, vì tôi vừa rời xa chúng mới đây thôi!

 

 

Tôi thích cái cảnh đi học ngôn ngữ với mọi người, điểm hẹn lý tưởng của chúng tôi là con đường mòn rải sỏi dưới hàng me, nơi những cái xích đu là chiếc ghế lý tưởng cho những người đến sớm. Dưới hàng cây râm mát ấy, chúng tôi tập nói tiếng Anh. Nếu có người khách lạ đến thăm, sẽ không thể nhận ra đó là một lớp học thường ngày, mà là khung cảnh tươi vui khi những bóng áo nâu đang vui chơi trong thế giới thần tiên của họ. Đến giờ tôi cũng không nhớ rõ là đã học được chữ tiếng Anh nào nữa, chỉ nhớ tiếng cười giòn khi ai đó đong đưa chiếc xích đu, hay cái vẻ ngây ngô của các thầy, các sư cô hỏi nhau một câu Anh văn nào đó.

 

Những chiều cùng anh em đi hái xoài, chúng tôi ngồi tận hưởng ngay dưới gốc cây. Những cây xoài ngọt thì dù chưa chín cũng chẳng đến lượt tôi đâu, trong khi những cây xoài chua đã chín rồi cũng trở nên ngọt lịm. Rồi những chiều sau giờ pháp đàm ngày quán niệm, chúng tôi ai nấy đều mang giày ùa ra sân bóng, như quên hết mọi thứ trên đời, chỉ còn cái đảo chân với trái bóng tròn, và tiếng cười đùa sảng khoái. Tối đến mệt lử, ăn tối chia nhau vài cọng rau vườn, vài nhúm rong biển khô, đôi lúc nuốt chẳng trôi, vậy mà thầy lớn thầy bé vẫn cười vang góc nhỏ. Cái cảm giác chạy theo trái bóng giữa đám cỏ xanh với trời, mây, nắng, gió sao mà sung sướng quá! Cái oi ả xứ Thái, anh em ai cũng chung một màu da rám nắng, chúng bắt đầu làm tôi khắc khoải, chạnh lòng vì một cái gì đó gắn bó, quê hương…

 

Tôi muốn trải lòng những ký ức này cùng bạn, để là ghi nhớ, để là chắt chiu. Có thể thật lâu sau tôi mới được trở về, thăm hai cái mùa thân quen dung dị. Nếu bạn có ghé qua nơi chốn ấy, hãy ngắm dùm tôi những đợt mưa rào. Ở đó anh em tôi hiền lành và ngây ngô lắm! Có những giọng hô canh vang vọng rừng trưa, những tiếng cười trong như tiếng kinh sớm tối, những phiến đá xanh như cũng có linh hồn. Nơi cụ già có thể trở thành bé thơ, và là nơi tôi thấy những tuổi thanh xuân dồn hết sức trẻ cho mảnh vườn chung chưa bao giờ tính toán. Vườn Ươm là chiếc nôi của tuổi trẻ tôi, nơi những con đường tôi đã đi qua hay hàng tre anh em trồng từ cái thuở ban sơ đều trở nên huyền thoại. Với tôi chúng gần gũi lắm, êm đềm như một giấc mơ trưa, chỉ cần làn gió thoảng qua là tôi được trở về và ngủ yên nơi gốc rễ.

 

 

Tương duyên

 

Sáng hôm trước, lúc đang ngồi nơi góc nhỏ nhìn ra cánh rừng, bỗng có một người anh em gõ cửa vào phòng và đến ngồi cạnh bên. Chẳng nói gì cả, tôi chỉ cười mỉm rồi đưa hộp bánh đã mở sẵn ra mời khách. Vị ấy lấy bánh ăn tự nhiên mà cũng lặng im. Tôi cũng cầm bánh lên, hai người cùng ngồi ăn bánh, kiệm lời, mắt hướng ra bên ngoài đợi ngắm những chiếc lá rơi thi thoảng. Người anh em đó sau một lúc ngồi yên như thế thì đứng dậy vỗ vai tôi rồi rời đi với một nụ cười rất nhẹ, tôi thấy lòng mình cũng nở hoa. Hiếm khi chúng tôi không nói gì mà lại hiểu nhau nhiều như thế! Đúng là khi đã nhàn rồi thì hai dòng tâm gặp nhau sẽ cho ra những điều tươi mới, ngôn ngữ không cần nhiều mà cũng thấy lưu thông. Niềm vui huyên náo thường đến đi chóng vánh, còn niềm vui ở lại thật lâu thì lại rất kiệm lời. Những gì trân quý thường bộc bạch một cách giản đơn, và cảm giác bình an tỏa ra khi để tâm vào những điều rất bé. Tôi sẽ tập nuôi lớn một nguồn tâm hài hòa mà khoáng đạt, để cái xa xôi về không gian chẳng còn là ngăn cách nữa, vì khi ấy tôi với bạn đã thật gần nhau ở trong lòng.

 

Bỗng hóa dài lâu

 

Chiều nay, một chiều cuối năm, tôi cùng với một người bạn đi ra ngoài để mua vài món đồ. Chưa ra hết con đường xóm Thượng thì hai chúng tôi vỡ oà, vì hoàng hôn rực rỡ quá! Bạn tôi nói: “Ôi! Nhìn đi! Hoàng hôn cuối cùng của năm 2017, chỉ đến một lần duy nhất, sẽ không bao giờ ta được ngắm hoàng hôn của NĂM 2017 thêm một lần nào nữa đâu!” Tôi giật mình, lâng lâng hết sức! Lúc đó, tôi nhận ra cái vẻ diệu kỳ mà mong manh của từng mầm sống. Những gì đẹp thường rất đỗi mong manh, và vì mong manh nên chúng càng xinh đẹp. Cái ý niệm mơ hồ về thời gian bỗng tan đi như bọt sóng. Hai chúng tôi cứ hướng mắt về phía tây, nơi ánh nắng chiều xuyên qua rừng cây lặng lẽ. Tối đến mà trong đầu vẫn còn dư âm câu nói: “Hoàng hôn cuối cùng của năm 2017”.

 

 

Đêm giao thừa, tôi sẽ để ý tới những khuôn mặt, những nụ cười cuối cùng của năm 2017. Tôi cũng sẽ để ý đến những xúc cảm cuối cùng của mình, cho dù là những thoáng đãng tâm tư hay là nỗi cô đơn đến đi bất chợt. Tôi hứa sẽ viết xuống biến chúng thành con chữ, để tâm hồn là thứ mình hoàn toàn có thể gọi tên. Cứ tưởng những gì cuối cùng thường dễ làm ta hối tiếc. Nhưng bạn biết không? Lòng tôi bây giờ mới lắm, mới như cánh đồng vừa được cày xới ngoài kia. Lần cuối cùng mà bỗng hoá dài lâu bạn ạ! Tôi có nhiều tin tưởng vào những tuổi thanh xuân đang có mặt nơi hai mùa nắng mưa kia lắm! Họ đang vẽ một bức tranh diệu kỳ. Anh em còn để ngỏ những con đường cho đôi chân tôi giẫm lên, những quả ổi treo trên cành chờ bàn tay tôi với tới. Thật vui khi cảm thấy mình hoà vào chốn ấy ngay tại nơi này. Thời gian sẽ khó lấy đi những gì đã qua, không gian sẽ khó ngăn ta trở về. Bạn hãy đi hết những tháng năm, để nhận ra nơi nào ta đi qua đều trở thành vô giá. Và bạn sẽ mỉm cười, một nụ cười đáng nhớ. Nó vẫn nở dù đã qua bao mùa gió mưa. Còn tôi, sẽ giữ cho riêng mình những buổi chiều nghiêng nắng, dưới gốc cây ngồi chấm xoài chua muối ớt. Biết đâu có lúc tôi cần đến chúng thì sao?

 

(Chân Pháp Khả)