Trong trẻo niềm tin yêu

Sư cô Chân Trăng An Chiếu xuất gia trong gia đình cây Mai Vàng vào dịp Sư Ông về Thái Lan cuối năm 2016. Là một người có đủ điều kiện học hành và tiếp nối sự nghiệp của gia đình, nhưng sư cô muốn làm một cái gì đó mới hơn, hay hơn và cách mạng hơn là đi vào con đường mà gia đình và xã hội đã vạch sẵn. Người đã giúp sư cô có thêm động lực và tiếp sức để sư cô thực hiện được ước mơ của mình chính là Mẹ, một người mẹ kiên định và vững chãi…

Mẹ! Lâu rồi con mới sử dụng lại danh xưng này. Bấy lâu nay, mẹ con mình toàn gọi nhau bằng bạn và xưng tớ phải không? Không biết cách xưng hô ấy bắt đầu từ bao giờ nhưng con nhớ chắc chắn mẹ chính là người khởi xướng. Mẹ có nhớ không, tình cảm giữa chúng ta thay đổi hoàn toàn theo cách xưng hô ấy. Bên cạnh tình mẫu tử thiêng liêng, một tình bạn tri kỷ dần dần phát khởi. Mẹ con mình có thể mở lòng chia sẻ mọi chuyện với nhau phải không mẹ? Từ những khó khăn trong công việc, những xích mích nhỏ nhặt với bạn bè trong trường học đến những kế hoạch, lý tưởng cho tương lai, mẹ con ta đã thực sự sống cùng nhau không giới hạn, không che giấu nhau điều gì.

Cuộc sống đòi hỏi mẹ con ta rất nhiều thứ: phải mạnh mẽ, phải kiên cường thì mới có thể sống sót. Nhưng nhờ có mẹ, con có thể rũ bỏ tất cả lớp vỏ bọc ấy, trở lại là con người với những gì chân thật nhất khi con trở về nhà. Nhà của con là khi có mẹ. Nói đến đây là đủ thấy khi đưa ra quyết định đi tu, quyết chí rời xa chốn an toàn của mình, con đã chật vật thế nào. Không phải cái lần con thản nhiên nói với mẹ rằng con muốn đi tu đâu. Lúc đó, con nào có biết cuộc sống người tu ra làm sao, lấy đâu mà khó khăn, mà chật vật. Con đang nói đến sau vài tháng sống xa mẹ, sau khi ý thức trọn vẹn cuộc sống ở chùa không giống như một trại hè (summer camp) kéo dài vài tuần hay cả tháng con tham gia. Ấy mới là thời điểm con đau khổ nhất.

Khi được hỏi lý do tại sao đi tu, câu trả lời của con vẫn luôn là muốn làm chủ số phận của mình, muốn bước ra khỏi cái bóng của gia đình. Cách diễn đạt ấy dường như khiến mọi người hiểu nhầm con chán ghét gia đình mình, chán ghét mẹ thì phải. Lý do thật sự là gì, mẹ có biết không? Không, làm sao mẹ có thể biết khi con chưa một lần chia sẻ cơ chứ. Con tự hào, thậm chí vô cùng biết ơn khi được làm con gái của mẹ.

Con vẫn luôn thầm hâm mộ những món ăn mẹ nấu. Từ món Á đến món Âu, từ điểm tâm đến tráng miệng, từ món mặn và bây giờ đây là món chay. Bằng sự đam mê khám phá, tinh thần sáng tạo với lòng kiên nhẫn và tình thương vô bờ bến, mẹ đã đưa con đến hết bất ngờ này sang bất ngờ khác. Tiếc rằng, trước đây con chưa biết khen, chỉ chê là giỏi. Thật khó để tìm được một người phụ nữ vừa đảm đang trong công việc gia đình, lại thành công vượt bậc trong sự nghiệp của mình. Ấy vậy mà mẹ lại làm được cả hai điều đó, xuất sắc là đằng khác, chưa kể đến nghệ thuật giáo dục con cái của “bạn” nữa, “bạn mẹ” ạ.

Mẹ, người ta thường nói ở đời ít ai thoát ra được mấy chữ tiền tài, danh vọng. Vậy sao con thấy mẹ buông những thứ ấy ra nhẹ nhàng đến vậy. Đứng nơi đỉnh cao, với muôn vàn cánh cửa cơ hội mở ra trước mắt, làm cách nào mà mẹ có thể bỏ qua tất cả, làm cách nào mà một con người vĩ đại như mẹ có thể lui về sống ẩn dật chốn núi rừng hoang vu với mười ba bạn cún, bốn bạn mèo và các bạn gà vậy? Con vẫn không sao hiểu được, làm cách nào thế hả mẹ? Con tự hỏi: “Con có xứng đáng là con của mẹ?” Câu hỏi này đã vướng bận trong tâm con từ rất lâu rồi. Nhưng ngoài việc tự dằn vặt mình về câu hỏi ấy, con chưa từng tìm ra câu trả lời.

Dõi theo những hạnh nguyện Bồ tát mà mẹ đã và đang không ngừng âm thầm hiến tặng cho mọi người, con thấy mình sao nhỏ bé, hèn kém đến vậy. Con đã từng chỉ biết sống trong cái bóng của mẹ, lặng lẽ chán ghét bản thân vì không có khả năng tiếp nối con đường đẹp mà mẹ đang đi. Con đã từng muốn buông xuôi vì thấy bản thân chẳng bao giờ có đủ sức sánh bước với mẹ để cùng mẹ vượt qua những khó khăn, thử thách. Nhưng mẹ ơi, con tìm thấy rồi. Con tìm ra câu trả lời rồi! Chính ở đây, chính tại nơi này con thấy mình dần trưởng thành, dần xứng đáng làm con gái của một vị Bồ tát là mẹ. Nơi đây giúp con có khả năng tiếp nối mẹ một cách trọn vẹn nhất, đó mới chính là lý do thật sự mẹ ạ.

Mẹ ơi, con không biết mình đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt mỗi lần nhớ về mẹ, về em, về căn nhà sàn nhỏ bé nằm nơi lưng chừng núi nữa. Con ước ao được trở về với chốn bình an của con. Con sợ hãi đến run rẩy với từng biến cố xảy ra ở nhà. Nhưng con không bỏ cuộc đâu. Bởi vì tại ngôi nhà thứ hai này, ngôi nhà tâm linh mà con đang ở, mặc dù xa vòng tay mẹ, lần đầu tiên trong đời con thấy mình xứng đáng là sự tiếp nối của mẹ một cách trọn vẹn. Dù tự đứng, tự bước trên đôi chân của mình đau thật đấy, khó thật đấy nhưng con làm được. Sẽ có lúc con vấp ngã, sẽ có lúc con thấy mình như muốn bỏ cuộc, nhưng con biết rằng chỉ cần có niềm tin của mẹ, con sẽ có đủ tỉnh thức để tiếp tục. Thế nên mẹ ơi, hãy tin ở con nhé!

Huế, ngày 02/01/2018

(Chân Trăng An Chiếu)