Thư gửi người thương

THƯ GỬI NGOẠI

Bà ơi, khi nghe tin bà đang hấp hối thì con trở về thực tập cho có nhiều bình an để yểm trợ cho bà trong giờ phút lâm chung. Con đang thở và cũng mời mười phương chư Bụt, chư vị Bồ tát cùng thở những hơi thở cuối đời với bà. Con đang ở quá xa nên không về được để tiễn bà, nhưng tấm lòng của con luôn hướng về bà cũng như về ông. Con thấy mình thật may mắn và có nhiều phước đức khi được làm cháu của bà, bà đã dạy cho con cách sống, làm một con người có đạo đức, biết hiểu, biết thương và biết giúp đỡ người khác khi họ đang gặp hoạn nạn, khó khăn. Đó là giá trị của một con người, không thể nào dùng tiền bạc để mua được, là tình thương bao la mà ông, bà và ba má đã dạy cho con. Bà ơi, bà thấy không? Cậu, mợ, dì, dượng, ba, má và con cháu hiện đang có mặt cho bà đó. Nhờ có tình thương của bà mà con cháu mới có được ngày hôm nay. Ngồi đây, con nhớ rất nhiều kỉ niệm đẹp của hai bà cháu mình ngày xưa. Con sẽ mang những gì đẹp nhất đi vào tương lai. Những giọt nước mắt đã rơi xuống để xót thương bà, để tỏ tấm lòng hiếu thảo của mình, nhưng khóc lóc gợi cho người ta nhiều ưu sầu quyến luyến thì làm sao bà ra đi nhẹ nhàng được? Cho nên, con sẽ cùng với gia đình mình biến những giọt nước mắt từ tấm lòng hiếu thảo thành tình thương và tiếp tục niệm Bụt cầu nguyện cho bà được về chốn an lành. Hiệu lực cầu nguyện của gia đình, dòng họ sẽ giúp bà trong lúc này. Đó là món quà quý giá nhất chúng con kính gởi đến bà.

Bà ngoại ơi, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cách được tình thương và tấm lòng hiếu thảo mà con dành cho bà và dòng họ. Sự ra đi của bà là bài học thương yêu cho chúng con. Sự mất mát lớn lao này sẽ là cơ hội cho tất cả mọi người mở rộng lòng chấp nhận nhau, giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn, buông bỏ những tri giác để cho những hiểu lầm được hóa giải, để ai cũng được nhẹ nhàng hơn trong cuộc sống hiện tại.

Bà ơi, con nhớ nhất là nụ cười hiền lành của bà cũng như lòng từ bi mà bà đã dành cho con cháu, dù con cháu đã tạo cho bà nhiều buồn tủi. Bà ơi, con cùng cả nhà sẽ đưa bà đi về tương lai sáng đẹp hơn. Tuy xa xôi nhưng nếu năng lượng thương yêu và bình an có mặt thì con cũng được gần bà. Quý sư cô ở đây đã làm lễ cầu siêu cho bà rất ấm cúng và bình an. Con nguyện cầu cho bà được an lành và thảnh thơi!

Con và bà sẽ gặp nhau trong từng giây phút. Mình có trong nhau.

Cháu của bà, bé Hiếu

(sư cô Chân Vượng Nghiêm)

THƯ GỬI MẸ

Trước khi viết những dòng này, con đã ngồi yên lặng rất lâu để dòng suy nghĩ lắng xuống nhường chỗ cho cảm xúc dâng lên. Có gì đó nghẹn lại ở sống mũi rồi đi lên mắt làm cay và đỏ mắt con, khi con cảm nhận lòng biết ơn.

Những năm tháng qua, người cho đi nhiều nhất là mẹ và người lấy đi nhiều nhất là con. Vậy mà chưa bao giờ con nhận ra điều này. Cho đến hôm nay, khi suy nghĩ đã chín chắn hơn và đã biết cách nhìn sâu, con nhận ra, suốt những năm tháng qua con chưa từng một lần biết ơn mẹ sâu sắc.

Tình thương của người con đối với mẹ mình, chỉ trở nên sâu sắc và nồng ấm, khi người con hiểu được những hy sinh mà mẹ đã dành cho mình. Cách hy sinh của mỗi bà mẹ khác nhau, nhưng đều phát khởi từ tình thương. Mẹ sinh con ra từ yêu thương, chăm sóc con bằng yêu thương, lo lắng cho con bằng yêu thương, dạy dỗ con bằng yêu thương, la mắng con cũng bằng yêu thương… Mẹ chưa bao giờ nói ra những điều này. Vì mẹ không phải là người giỏi dùng từ ngữ để biểu đạt những điều trong lòng mẹ, mẹ đã chọn sự hy sinh thầm kín.

Nếu hôm nay con không hiểu những điều này thì mẹ cũng không bận tâm. Vì những gì mẹ đã làm và hy sinh cho con không phải để đổi lấy một điều gì đó từ con, nên mẹ không cần con phải hiểu. Mẹ luôn làm một cách tự nhiên… Nhưng không có nghĩa là mẹ không buồn, không tủi. Vì mẹ cũng như con, nếu con cần tình thương thì mẹ cũng cần tình thương và sự chăm sóc.

Con sẽ sống chậm lại và tỉnh thức hơn mỗi khi về thăm mẹ, để tận hưởng cảm giác “con vẫn còn có mẹ”. Giờ đây đối với con, mẹ là gia tài quý nhất, là hạnh phúc đích thực!

Con của mẹ,

Hùng Phạm

MỖI KHI NHỚ VỀ…

Thầy kính thương,

Chuyện cũ kể lại:

“…

– Nè con, sau này về quê, con sẽ chọn nơi nào để làm trung tâm tu học?

– Thưa Thầy, dạ tăng thân ở đâu con ở đó ạ.

– Con nè, mình không mơ tưởng về tương lai nhưng mình có thể hoạch định cho tương lai đó con”.

Thầy ơi, câu nói của Thầy đã khai thị và mở ra cho con cái thấy mới.

Chuyện mới đây thôi:

Khoá tu mừng năm mới 2018 đã đi qua nhưng dư âm như vẫn còn  đâu đây trong con.

Năm nào khoá tu cũng diễn ra sau ngày Giáng sinh, từ 27 tháng 12 đến ngày mồng 2 tháng Giêng. Năm nay, số thiền sinh đến tham dự khoá tu vào ngày cao điểm nhất đã lên đến ba trăm người. Ba trăm người không phải là nhiều so với các khoá tu trong mùa hè, bởi mùa hè không khí ấm áp, mọi người có thể cắm lều ở ngoài nếu không còn chỗ trong phòng để đăng ký. Còn mùa đông, khi khách đến tham dự khoá tu, nếu hết phòng thì đành khoá sổ, vì khi bên ngoài nhiệt độ đã âm thì không thể cắm lều. Khoá tu năm nay có rất nhiều người tham gia từ đầu cho đến cuối. Hai dãy lầu lớn lúc nào cũng chật ních người vì mọi người không thể ra ngoài như mùa hè. Tuy trong nhà nhưng tất cả đều thực tập an trú, tĩnh lặng từng bước chân.

Khoá tu đã để lại trong con bao cảm xúc, yêu thương… Những buổi pháp đàm là cơ hội cho con thêm hiểu biết về đời sống, tâm lý, gia đình và xã hội bên ngoài. Mỗi người có thể chia sẻ sự thực tập chuyển hoá cảm xúc, khổ đau và nuôi dưỡng tình thương, hạnh phúc trong mình. Con đã thực sự được đánh động và nuôi dưỡng đời tu của mình với ý thức là mình đang có một tăng thân cùng đi, cùng thở, cùng ăn cơm… trong chánh niệm mỗi ngày. Con không phải lăn lộn, vật vã, khổ đau nhiều với bao chuyện hơn thua, phải trái của cuộc sống. Con không phải để dành các ngày nghỉ lễ, không cần lên lịch để dành thời gian tham dự khoá tu như quý thiền sinh cư sĩ bên ngoài. Bởi vì chúng con là người xuất sĩ, đang nuôi dưỡng đời sống tỉnh thức mỗi ngày, đang cùng nhịp bước với mỗi sư anh, sư chị và các sư em ở xung quanh.

Trong khoá tu, mỗi lần vài vị thiền sinh để cho nỗi khổ niềm đau của mình lăn dài theo giọt nước mắt là mỗi lần con xúc động, bởi cuộc đời quá nhiều bế tắc, khổ đau.

Ngày thứ nhất về Học viện, các vị thiền sinh còn hối hả trong mỗi bước chân, gương mặt căng thẳng và thiếu nụ cười… Nhưng đến ngày thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư… thì nỗi khổ đau đã tan biến, khi các vị đã thực tập tưới tẩm để những hạt giống lành của mình trỗi dậy, bước chân đã nhẹ, đã yên hơn. Các vị học hỏi được kinh nghiệm thay chốt, thay đĩa CD đang hát bài hát đứt ruột của mình bằng đĩa CD mới mang âm hưởng nhẹ nhàng – tĩnh lặng hơn.

Sáng nay, ngày quán niệm tại Học viện như thường lệ, con như đang trở về những năm trước khi con cùng ở với đại chúng tại Làng Mai Pháp. Đại chúng đang nghe pháp thoại của Thầy từ DVD, nhìn bình hoa sen được trang trí một cách thanh thoát, nhẹ nhàng, con rất xúc động. Nhớ về mỗi khoá tu mùa Hè, trong con đi lên rất nhiều hạnh phúc; khoá tu mùa Hè ở Làng thật như ngày hội. Hôm nay trong giờ nghe pháp thoại, con đã để cho mình trở về quá khứ một chút khi có nhiều tiếng chim, tiếng con nít nói cười cùng lúc vọng ra từ đĩa DVD pháp thoại. Con nhắm mắt lại để cho mình đi về một khoá tu mùa Hè đầy năng lượng của những năm trước. Nhìn bình hoa sen trước mặt Thầy, con để cho mùi hương sen năm nào từ tàng thức mình bay trở lại. Cứ mỗi ngày Thầy cho pháp thoại trong khoá tu mùa Hè, chúng con lại thay nhau hái sen để chưng lên bục giảng của Thầy, khi thì sen hồng, khi thì sen trắng hoặc sen vàng… thật là thích. Con nhớ có lần hai huynh đệ chúng con đi Happy Farm ở Tây Hồ để hái sen lên chưng cho kịp giờ pháp thoại, vì hai anh em con thiếu cẩn trọng, nên đã bị té xuống hồ ướt nhem ướt nhẹp…

Buổi pháp thoại hôm nay đi qua cũng như khoá tu năm mới đã đi qua cách đây một tuần trước. Con biết rằng mỗi giây phút đều mầu nhiệm, sẽ là thiên thu nếu mình biết tiếp xúc thật sâu sắc. Dư âm của khoá tu qua những lời chia sẻ của mọi người hay hương thơm của hoa sen trên bục giảng pháp thoại của Thầy, hoặc lời Thầy khai thị cho con sẽ là thiên thu bất tận, sẽ đẹp mãi và nuôi dưỡng đời sống xuất gia của con. Mỗi khi có khó khăn trong sự thực tập, dư âm và hương sen ấy sẽ nuôi dưỡng con và sẽ thay đổi hoàn cảnh của khó khăn trong hiện tại.

“Có những niềm riêng

Mỗi khi nhớ về

Ngập tràn tình thương

Có những niềm riêng

Mỗi khi nhớ về

Ngập tràn nuôi dưỡng…”

Học viện Vô Ưu (Asoka)

Chủ nhật, 07 tháng 01 năm 2018

Con của Thầy,

Chân Pháp Tuyền

Thư gửi sư cô – cựu Y chỉ sư của con!

Sư cô thương kính!

Đọc thư sư cô gửi về con rất hạnh phúc. Niềm tin mà sư cô đặt nơi con, con sẽ lấy đó để thực tập. Cần có niềm tin nơi chính mình thì con mới vượt thoát được những rào cản để đi tới trên con đường này, phải không thưa sư cô? Con đang đầu tư cho con trong sự thực tập và thở sao cho đúng. Hơi thở là cái cốt lõi, là quan trọng mà con thấy con chưa thuần được nên con phải đầu tư thêm thôi, con cũng đã có những tiến bộ nho nhỏ trong việc ngồi thiền đó sư cô ạ. Thật là có nhiều điều con muốn chia sẻ với sư cô lắm lắm.

Để con kể sư cô nghe chuyện của cây Sồi Đỏ, những cựu y chỉ muội của sư cô đó. Chị em chúng con ở đây càng ngày càng thân nhau, đi đâu, làm gì cũng đều xúm xít chơi với nhau. Sư chị cả mở lòng ra rất nhiều, thương các em, chơi với các em, mấy chị em nhỏ nhỏ chúng con cũng đến được nhiều hơn với sư chị cả. Chị em con cũng từ từ thương nhau hơn, hiểu nhau hơn và cảm thông nhau nhiều hơn.

Thời gian một năm qua cho con thấy thêm nhiều điều về bản thân mình. Tuy con cũng còn mít ướt chút chút như thường, nhưng mà càng ngày con khóc càng có “chất lượng” hơn, con biết được vì sao con khóc. Con không còn khóc mỗi khi chia sẻ trước khi đi thiền hành nữa mô sư cô ạ. Nhớ lại ngày ấy đúng là một ngày khó quên sư cô hỉ. Con thấy hạt giống tủi hờn trong con lớn lắm, con thấy rằng nó có và lớn lên từ hồi con còn rất bé. Ở nhà, con có nhiều anh chị em, và con thường thấy mình thua kém hơn mọi người về nhiều mặt, rồi ở trường học, chơi với bạn bè cũng vậy… Nhận thấy được điều đó, khóc xong con thấy nhẹ ơi là nhẹ và con vui rất nhiều. Khi khóc xong con cũng hiểu được nỗi tủi hờn của mẹ con khi mẹ không có người lắng nghe, mẹ không thể nào nói ra được mà chỉ chịu đựng với những sóng gió của cuộc sống gia đình. Ôi! Lần đầu tiên khóc xong mà con lại thấy vui như thế.

Dạo gần đây, con khám phá ra trong con nhiều thứ lắm, với những nguồn năng lượng, với những hạt giống, con hiểu rõ về nó cũng như về những nhu yếu, ước muốn trong mình mà không phải là nghe từ người khác. Khi hiểu được rồi, con đầu tư cho con những gì phù hợp nhất, con biết con phải rõ ràng hơn với chính con, với những ước muốn, những suy nghĩ và với Tâm bồ đề của mình. Sư cô đã đi qua tuổi của con rồi, chắc sư cô hiểu con mà phải không ạ? Con được lớn lên trong tăng thân, con sợ nhất là con lớn lên không đúng hướng, vì khi càng lớn con càng bắt đầu tự lập và có những cái rất riêng của mình. Những năm tháng đầu trong đời sống tu học của con, sư cô đã cho con một nền tảng vững chắc. Sự chăm sóc kỹ lưỡng, tận tình của sư cô giúp cho con rất nhiều trong cách sống, cách hành xử hàng ngày. Chị em con ngày trước ngơ ngơ rứa mà sư cô vẫn chấp nhận, bao dung được. Sư cô biết không, năm ni con bốc trúng câu Kiều con rất tâm đắc: “Gửi thân được chốn am mây. Tấc riêng như cất gánh đầy đổ đi”. Con sẽ thực tập với câu Kiều ấy cho thật vui.

Một niềm vui nữa mà con muốn chia sẻ với sư cô là khi con được gặp Sư Ông. Hẳn các chị em, ai cũng như con đều cảm thấy rất hạnh phúc, con đã toại nguyện được những mong muốn của mình rồi. Bây giờ con không muốn đi đâu ngoài mảnh đất Tổ này. Con xin chia sẻ với sư cô bài thơ đầu tay của con, tuy những vần thơ con làm vẫn còn ngây ngô, nhưng con hạnh phúc lắm, bài thơ với những gì mà con tiếp nhận được từ Sư Ông, từ tình thương của Người:

“Thầy đưa con trở về
Với hơi thở chánh niệm
Thầy cho con ý chí
Tiếp nối ngọn lửa thiêng
Thầy cho con sức mạnh
Vượt qua bao chướng ngại
Dù biết trước được rằng
Con đường vẫn còn dài
Và còn bao chông gai
Con không còn lo sợ
Vì trong con đã có
Thầy, tăng thân cùng đi”.

Con muốn chia sẻ với sư cô thật nhiều niềm vui, sự thực tập của con nữa sư cô ạ, con thấy vui lắm mỗi lần con viết thư cho sư cô, vì con luôn xem sư cô là y chỉ sư của con. Con sẽ cười thật nhiều cho sư cô, con sẽ qua thăm chùa Tổ hàng ngày cho sư cô. Chúc sư cô những điều tốt lành nhất. Con gửi tặng đến sư cô nụ cười của con. 🙂

Kính thư,

Con, sư bé Trăng Thiên Ân

Thư gửi Thầy kính yêu của con!

Nhà Lưng Đồi, mùa làm biếng

Thầy kính thương!

Hôm qua con đã có một ngày thật đẹp ở Phương Khê. Ba chị em con mũ áo, ba lô chỉnh tề, đi bộ qua Phương Khê và cùng nghe – đọc hồi ký Thầy. Thật vui, thật đẹp, thật tuyệt vời Thầy ạ! Một khung cảnh, một bức tranh thật sống động và nên thơ. Ngoài khung cửa kính, gió rất to, làm cho cây cối trong Phương Khê oằn mình. Ngồi trong nhà kính, nơi vườn hoa Thầy ở Phương Khê mà ngoài kia gió ầm ào, gầm thét, rít qua khe cửa, vần vũ trong không gian, trong vũ trụ. Cây càng to, càng cao, sẽ lại dễ gãy đổ trong những trận gió như thế này hơn. Những cây dẻo, nhỏ, mảnh khảnh như thân tre, ấy vậy mà thật bền. Nó chao nghiêng trong gió, xào xạc trong gió, như một đại thể, nó bám lấy nhau, quyện lấy nhau, hiếm lắm mới thấy một cây tre gãy đổ hoặc do cao quá, hoặc do đứng riêng, hoặc do sâu đục thân, nhưng cả gia tộc nhà tre thì bám lấy nhau, nương vào nhau, cùng nghiêng, cùng oằn và cùng bật lên thẳng đứng. Trong khung cảnh ấy, ở trong phòng, chị em chúng con vừa thưởng thức trà vừa thay phiên đọc hồi ký Thầy cho nhau nghe. Một hình ảnh sẽ đi vào huyền thoại trong trái tim của cả ba chị em chúng con, mãi mãi không thể nào quên.

Sáng nay, con đã ngồi thật yên bên ly trà ấm và nghe lại Nẻo về của ý. Nghe để rồi lại nhớ Bát Nhã, nhớ cái thời con được ở Buôn Đăng Đừng cùng sư cô Như Hiếu và các chị em, nhớ cái không gian mênh mang ở núi rừng Đại Lão, và con không biết nước mắt đã lăn xuống từ khi nào. Nhớ cái mưa, cái gió, cái quằn quại của cây rừng khi mưa gió về.

Hôm gần Tết làm báo ở Sơn Thượng, có gió bão, nhìn qua cửa kính con thấy bụi tre, mấy cây thông cao vút ở Sơn Thượng cũng nghiêng ngả trong mưa gió, nó oằn thật thấp, rồi bật dậy khi gió qua, rồi nghiêng mình, rồi lắc lư, rồi réo rít, rồi bật người thật thẳng. Cái khung cảnh ấy diễn ra hơn nửa giờ đồng hồ. Con đã ngắm nhìn mê say, ngắm nhìn như tâm hồn mình bị hút sâu vào đó, như thoả mãn một cái gì đó rất sâu trong con người, trong tâm hồn mình. Nhưng Thầy biết sao không, cái khung cảnh ấy ở Sơn Thượng vẫn còn rất hiền, rất rất hiền so với núi rừng Đại Lão, Thầy có thấy như vậy không?

Sáng nay, khi con nghe đến đoạn Thầy nói về núi rừng Đại Lão, con đã khóc, con khóc vì con thấy lại con, thấy lại cái hùng vĩ và bé nhỏ đồng thời đang có trong con.

Con cứ tự hỏi hoài “Mình muốn gì khi đi xuất gia?”, “Mình muốn làm một người như thế nào khi là người tu?” “Mình sẽ làm gì cho mình và cho cuộc đời?” Những ưu tư, những câu hỏi được đặt ra, nhưng nào cần phải có câu trả lời phải không ạ!

“Mưa xuân nhẹ hạt đất tâm ướt

Hạt đậu năm xưa hé miệng cười”

(Cúc cu đúng hẹn – Thơ Thầy)

Mưa xuân đã lất phất rơi, tạo nên một khung cảnh mầu nhiệm trong cái thung lũng trước mắt đã trả lời cho tất cả.

Hàng mận tím hồng nở hoa trong sương sớm, bãi cỏ xanh, chùm hoa tím, sương giăng, tiếng chim hót… Ôi chao! thực thể nhiệm mầu, bao nhiêu năm trước nó đã biểu hiện như vậy rồi, bao nhiêu năm sau nó cũng sẽ như thế kia, chỉ có mình khác đi, chỉ có tâm mình thay đổi thôi, từng ngày một, từng khoảnh khắc một, để rồi một ngày lại gặp nhau nơi hạt mưa xuân, nơi bông hoa tuyết, hay nơi một nụ cười hàm tiếu xinh xinh.

Thầy ạ, con sẽ đọc xong hồi ký rồi mới viết hết cho Thầy những gì con nghĩ.

Hôm nay con sẽ có thêm một ngày để thưởng thức, từng chút một.

Thương kính Thầy,

Con của Thầy luôn luôn

Chân Xướng Nghiêm