Bên nhau ta có thầy

Học viện, ngày 5 tháng 12 năm 2017

Thầy kính thương!

Thầy ơi! Thầy có khỏe lên được nhiều không ạ? Bên Thái mùa này đã đỡ nóng hơn, nên chắc Thầy cũng thấy khỏe hơn phải không Thầy? Thầy ơi, Thầy ráng ăn ngủ nhiều thêm một chút, rồi uống thuốc nữa, để Thầy có thể khỏe thêm và có mặt cho chúng con nhiều hơn nha Thầy.

Thầy ơi! Học viện đã có tuyết rơi rồi Thầy ạ, cả không gian trắng xóa đẹp lắm luôn đó Thầy, nhưng mà cũng lạnh lắm. Hôm qua đi thiền dưới tuyết rơi, con thấy rất hạnh phúc. Con đưa tay ra hứng từng bông hoa tuyết rơi xuống, có những bông bị vỡ ra, nhưng cũng có những bông còn nguyên vẹn, có nhiều hình dạng lắm thưa Thầy. Con thấy thiên nhiên sao mà mầu nhiệm quá, từ trên cao rơi xuống lòng bàn tay con biết bao nhiêu là hoa. Con thấy như đang nâng cả sự sống, cả đất trời trong đôi bàn tay của mình, con hạnh phúc vô cùng. Con chưa thấy mưa hoa Mạn Đà La bao giờ, nhưng chắc mưa hoa Mạn Đà La cũng chỉ đẹp đến thế này là cùng thôi Thầy hỷ.

Thầy ơi! Vừa rồi Học viện có tổ chức một khóa tu xuất sĩ ba ngày. Đây là khóa tu xuất sĩ đầu tiên, được tổ chức cho đại chúng ở đây đó thưa Thầy. Con thấy ai cũng trân quý và được nuôi dưỡng nhiều bởi khóa tu này, có lẽ vì mình là xuất sĩ và đây là khóa tu dành cho chính mình. Ai cũng ý thức được điều này nên cống hiến thật hết lòng: Sự có mặt và thực tập trong mỗi thời khóa, những lời chia sẻ, những nụ cười, sự mở lòng, chấp nhận, yêu thương, có mặt thật sự qua mỗi cái nhìn và cách xử sự với nhau. Đội nấu ăn thì nấu toàn những món đặc biệt ba bữa mỗi ngày để cúng dường đại chúng… Con thấy biết ơn từng vị trong đại chúng đã đóng góp hết lòng phần của mình, giúp cho khóa tu này được thành công.
Khóa tu bắt đầu vào ngày thứ Hai (20/11). Buổi sáng đó chúng con được làm biếng, thời khóa bắt đầu vào lúc 7 giờ 30 với giờ ăn sáng. Thường ngày, quý thầy, quý sư cô ngồi ở hai góc của nhà ăn cách xa nhau lắm Thầy ơi. Trong khóa tu này ban tổ chức xếp hai dãy bàn song song gần nhau, anh chị em ngồi quây quần bên nhau, có tình gia đình và rất gần gũi, năng lượng cũng được gom lại hơn trong cái nhà ăn to đùng đó. Vào lúc 9 giờ 30, chúng con được nghe bài pháp thoại đầu tiên của thầy Pháp Ấn. Vì hôm ấy trùng với ngày nhà giáo Việt Nam nên ban chăm sóc có chuẩn bị hoa, quà và bài hát “Bụi phấn” để cúng dường thầy và Sư cô Chân Đức. Không khí tươi vui và ấm cúng lắm Thầy ạ. Sau đó, thầy chia sẻ một bài pháp thoại rất tuyệt vời về ý nghĩa thầy-trò, tinh thần cởi mở học hỏi của người trẻ, tâm khiêm cung và đức nhẫn nhịn của một người làm trò, sự miên mật và quyết tâm của một người tu. Một bài pháp với rất nhiều tuệ giác, từ bi và tâm lý nữa. Thầy đúc kết bài pháp thoại với một ý thật hay: “Một người thầy giỏi là một người biết cách làm trò giỏi, và ai cũng đang tự làm trò và thầy của chính mình”. Lúc 11giờ 30 mỗi ngày, chúng con được thực tập thiền đi với nhau dưới những tia nắng và cơn mưa lá vàng cuối cùng của mùa thu. Vào những bữa ăn, chúng con ngồi quây quần bên quý thầy và sư cô lớn, tíu tít cười nói với rất nhiều niềm vui và hạnh phúc. Lúc 15:00, chúng con có thực tập pháp đàm. Ai cũng cảm thấy hạnh phúc hết vì đây là buổi pháp đàm đầu tiên có đầy đủ mọi người trong chúng, kể cả những vị hay bận nhất. Buổi tối đầu tiên có thiền trà, chúng con ngồi bên nhau, có trà, có bánh, có tiếng nước chảy róc rách, và có tình huynh đệ. Còn có hạnh phúc nào bằng nữa phải không thưa Thầy? Anh chị em chia sẻ với nhau những niềm hạnh phúc, những bài hát, bài thơ… Chỉ một tiếng đồng hồ thôi mà hạnh phúc đong đầy.

Sáng ngày thứ hai của khóa tu (21/11), chúng con tụng giới chung với nhau. Bài pháp thoại thứ hai do Sư cô Chân Đức chia sẻ. Gia đình nhà “Trăng” chúng con lên hát bài “Khi yêu thương” cúng dường Sư cô cùng đại chúng. Hôm ấy, Sư cô đã hiến tặng một bài pháp thoại rất sâu sắc về Duy Biểu, não bộ học, cái tưởng của mình, tầm quan trọng của việc xây dựng – tái lập – duy trì sự truyền thông trong đại chúng, và sự cần thiết của sự thực tập làm mới. Tiếng Việt của Sư cô rất dễ thương và đơn giản, nhưng bài pháp thoại của Sư cô rất sâu sắc và đánh động người nghe. Có lẽ quan trọng không phải ở ngôn ngữ mà ở pháp thân và uy đức của Sư cô, có đúng không thưa Thầy? Khi nhìn thấy Sư cô và thầy Pháp Ấn là những vị trưởng thượng trong đại chúng, con có rất nhiều niềm tin Thầy ạ. Chiều hôm ấy, chúng con có buổi pháp đàm thứ hai mà cũng là buổi cuối cùng của khóa tu này. Thầy Pháp Tuyền làm chủ tọa. Lúc kết thúc, thầy chia sẻ là khi mới bắt đầu buổi pháp đàm, thầy thấy lo lắng lắm. Bình thường, mỗi tuần có một buổi thôi mà đã ít người chia sẻ rồi, hôm qua mới pháp đàm xong, tối thiền trà cũng có chia sẻ nữa, nên không biết hôm nay có ai chia sẻ không. Ngồi được một lúc thầy rất ngạc nhiên vì hôm ấy đại chúng đông đủ, mọi người rất mở lòng chia sẻ, cả những vị chưa bao giờ cất tiếng cũng chia sẻ luôn đó Thầy. Con thấy thành công quá Thầy à. Cánh cửa trái tim của mỗi người đang bắt đầu mở ra rồi. Tối hôm ấy có sáu vị xuất sĩ trẻ đại diện cho những người trẻ nói lên chí nguyện, bồ đề tâm và nghệ thuật giữ lửa của mình. Sáu anh chị em mắt ai cũng sáng, chí nguyện ai cũng vững vàng, con đường rõ ràng, quyết một lòng tu vì mình và vì người. Con ngồi nghe mà thấy thương kính anh chị em mình vô cùng. Những người trẻ tuổi với chí nguyện lớn, từ bỏ những nhu yếu cá nhân, vững bước ngược dòng, sao mà anh hùng quá! Con ngưỡng mộ vô cùng. Con nghĩ nếu Thầy có mặt, ngồi nghe các sư con trẻ của mình chia sẻ như vậy chắc Thầy sẽ hạnh phúc lắm, và tự hào nữa. Mỗi vị đang là một sự tiếp nối xứng đáng của Thầy.

Ngày cuối cùng của khóa tu (22/11), chúng con bắt đầu ngày mới với thời công phu sáng. Sau ba mươi phút ngồi yên, chúng con cùng tụng Bài tụng hạnh phúc. Dù đã được tụng bài này nhiều lần nhưng lần này con thấy khác lắm. Con thấy thấm từng câu, từng chữ trong bài kinh, con thấy mình thực sự may mắn. Niềm biết ơn và hạnh phúc dâng lên trong con. Khởi đầu cho một ngày mới bằng một thời kinh trầm hùng, năng lượng niệm – định tập thể hùng hậu, không còn gì tuyệt vời bằng Thầy ạ. Ngày này không có pháp thoại giống hai ngày trước mà thay vào đó là buổi “Lắng nghe sâu”. Quý thầy, quý sư cô chia sẻ, đóng góp những cái thấy của mình để xây dựng Học viện thêm hạnh phúc, thêm vững vàng. Con rất biết ơn ban tổ chức đã có ý tưởng cho buổi sinh hoạt này để ai cũng có cơ hội nói chia sẻ lòng mình, nói lên cái thấy của mình. Đại chúng cũng có cơ hội hiểu được mỗi thành viên trong tăng thân, hiểu được những nhu yếu tu học, đường hướng thực tập, và cách nhận thức của mỗi vị với những sự việc trong đại chúng. Khi ngồi lắng nghe anh chị em chia sẻ, điều đầu tiên con cảm nhận được là ai cũng thực sự xem nơi đây là nhà của mình, muốn xây dựng cho Học viện thêm đẹp, thêm hạnh phúc. Và một điều rõ ràng nhất là anh chị em có niềm tin nơi nhau, đủ tin tưởng để nói hết những cảm nhận trong lòng mà không sợ hãi hay ngại ngùng. Sau đó các đội chơi trong cuộc thi “Đường về Học viện” được ăn trưa chung với nhau để bàn về tên đội, khẩu hiệu và tập văn nghệ cho đội, chuẩn bị cho buổi chơi vào chiều hôm ấy. Bao nhiêu lo lắng, căng thẳng theo tiếng cười mà tan đi hết. Con thấy thấm thía câu “Peace begins with your lovely smile” của Thầy rồi ạ. Khi huynh đệ đến chơi được với nhau, cười được với nhau thì điều gì mình cũng có thể đi qua Thầy hỉ.
Buổi chiều, đại chúng thi “Đường về Học viện”, con phục quý thầy, quý sư cô sát đất luôn. Ban tổ chức đã đầu tư hết lòng trong việc chuẩn bị câu hỏi. Rất thông thái, từ nội điển đến ngoại điển, bằng tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Pali…, từ kiến thức phổ thông như Toán – Lý – Hóa – Sinh – Văn, lịch sử Làng Mai, lịch sử thế giới, cho đến Kinh – Luật – Luận… Rồi sự uyên bác của các huynh đệ khi trả lời câu hỏi nữa. Câu nào cũng trả lời được hết, sao mà giỏi quá! Tối đó, chúng con có buổi văn nghệ miệt vườn kết thúc khóa tu, đại chúng ra chơi rất hết lòng. Những tiết mục tự phát như đơn ca, song ca, “miền” ca, “cây” ca gì cũng có hết luôn ạ. Quý thầy, quý sư cô lớn ai cũng tham gia hết, cả những vị đã từng có khó khăn nhiều với đại chúng cũng ra chơi nữa, với cái nhìn và gương mặt mới tinh khôi. Vậy là ba ngày khóa tu xuất sĩ đã kết thúc – thành công viên mãn.
Thầy ơi! Con biết ơn Thầy và tăng thân nhiều lắm. Nếu không có Thầy chỉ bày cho chúng con những pháp môn tu học có hiệu quả và thiết thực; nếu mỗi thành phần trong tăng thân đã không tự nỗ lực thực tập và yểm trợ nâng đỡ nhau thì sẽ không thể nào có được những sự chuyển hóa mầu nhiệm như vậy. Con tin rằng với sự có mặt và yểm trợ này, Học viện sẽ lớn mạnh lên rất nhiều. Xin Thầy hãy tin nơi chúng con thưa Thầy. Mỗi chúng con ai cũng ý thức là mình đang sống nơi đây với trái tim của Thầy, chúng con đang đi cho Thầy, đang làm cho Thầy, chúng con sẽ tiếp tục công trình của Thầy và nguyện sẽ là những sự tiếp nối xứng đáng của Thầy.
Con nguyện cầu cho sức khỏe của Thầy được bình phục, để Thầy tiếp tục dẫn dắt chúng con trên bước đường thực tập. Chúng con rất cần Thầy, Thầy ơi!
Con thương Thầy nhiều lắm!

Con của Thầy và tăng thân,
Chân Trăng Sáng Soi