Tâm nguyện
Giữa cuộc đời mãi lên xuống đổi thay
Nhớ nghe em giữ tâm hoài bình lặng
Sẽ có thị phi giận hờn trách móc
Cứ khóc đi cho nhẹ nhõm lòng em
Nếu một ngày có cần trong chốc lát
Chút vỗ về dịu ngọt thuở nằm nôi
Tôi xin được bao dung lòng của mẹ
Đón em về ru khúc hát à ơi
Nếu một ngày mỏi mòn trong cô quạnh
Cần một nơi sưởi ấm trái tim côi
Tôi nguyện làm mái nhà xưa vách đất
Nhen bếp hồng đốt lửa ấm tin yêu
Nếu một ngày đường xa chùn gối mỏi
Hãy ngồi đây trên phiến đá hồn tôi
Phút thở nhẹ an ba ngàn thế giới
Ma quỷ nào nhụt nỗi nhuệ khí em!
Nếu một ngày em nát lòng đau nhức
Cần một nơi để khóc thật bình yên
Tôi xin được làm con sông hiền dịu
Đón nước mắt trong về với cội nguồn
Có những lần nhạt nhẽo muốn thả buông
Em sợ hãi cảm quan đời vô vị
Em lạc lõng và nghi ngờ tất cả
Rồi kiêu sa em làm kẻ bất cần
Tôi xin nguyện sẽ là đám bạch vân
Che mát hồn em những trưa nắng gió
Xin nguyện để lòng tôi còn bỏ ngỏ
Có đó cho em cho thực tại em
Cho hòn sỏi cho lá thu cúc dại
Cho cơn mưa giọt nắng con đường quen
Đều về bên em cất lên điệu mới
Cho trời đất dậy sắc sống tinh khôi.
(Chân Thuần Khánh)