Vào dòng rong chơi
Sau buổi ăn sáng, tôi nhẹ nhàng bước vào văn phòng. Vừa mở cửa, tôi đã nghe tiếng điện thoại reo vang trong nắng sớm. Tin vui đem lại từ cô Hạnh Lưu: “Vài ngày nữa thôi Sư Ông sẽ đến Làng Mai Thái Lan”. Sau khi biết chắc chắn đó là sự thật, chúng tôi ai cũng tấm tắc: “Ôi! thật mầu nhiệm! Ôi! thật mầu nhiệm!”. Không riêng tôi mà tất cả bảy chị em đều tràn ngập hạnh phúc, cảm nhận rõ tình thương của Người bao phủ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Nếu gọi tên Thầy con sẽ tự khắc thấy Thầy ngay”. Chưa gọi tên Thầy, chỉ mới nghe tin Thầy về thôi mà các sư em tôi đã hân hoan trong niềm vui sướng: “Sư cô ơi! Mình đi hết cả chúng qua Thái Lan thăm Sư Ông nhé sư cô”. “Nhưng,…tài khoản mình trong ngân hàng gần hết rồi đó”, sư cô Trí Duyên nhỏ nhẹ, e ngại pha lẫn chút lo lắng (vì sư cô làm thủ quỹ đó mà). Tôi trả lời không cần đắn đo, suy tính: “Không sao… không sao! Bụt sẽ cho mình lại thôi, chúng ta ao ước muốn được thăm Sư Ông từ lâu rồi phải không?” Chị em chúng tôi đã bắt đầu xây ước mơ về Làng Mai ở Pháp thăm Người từ ngày hay tin Người bị bịnh. Chúng tôi đã chờ đợi… chờ đợi… và bây giờ cơ hội đã đến thật rồi! Tôi quay qua sư cô: “Thỉnh sư cô Trí Duyên cùng đi cho vui nữa nhé!” (Bởi vì thường thường sư cô ít khi đi đâu, rất tiết kiệm và giữ gìn cho đại chúng). Tất cả đều quay qua nhìn sư cô chờ đợi, sau vài phút sư cô chỉ mỉm cười. Chúng tôi cùng hiểu đó là dấu hiệu của sự đồng ý…
Sư em Phát Nghiêm chắp tay lên tiếng ngay: “Con xin phép quý sư cô, mình có nhiều dầu olive lắm, cho con mang qua cúng dường đại chúng Thái Lan nha. Mình gởi biếu quý sư cô Diệu Trạm, Long Thành, quý thầy Từ Hiếu nữa sư cô nhé”. Sư em quay qua nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ… (tình thương của tri khố là rứa đó).
Sư em Trăng Sông Hồng tiếp theo: “Sư cô ơi! Luôn tiện con nhờ quý thầy ở Hong Kong giúp mình mua thêm mấy cái đồng hồ treo tường, nhờ quý thầy đem qua Thái rồi mình mang về Úc cho thiền sinh ở đây thỉnh về nhà thực tập, sư cô nhé.” Tôi thầm cám ơn các sư em tôi đã luôn nghĩ đến mọi người ở khắp nơi.
Chiều hôm ấy, sư em Trăng Thường Trú cười tủm tỉm cho tôi biết đã mua được bảy vé máy bay qua Thái Lan. Niềm vui lan tỏa khắp cả xóm Bạch Vân. Còn bảy ngày nữa chúng tôi mới lên máy bay, thời gian như chậm lại, như đùa với lòng háo hức mong được gặp Sư Ông, mong được hòa vào dòng chảy lớn của tăng thân. Tuy vậy, năng lượng hạnh phúc, bình an của Người đã tràn về trong mỗi chúng tôi, trên mỗi chiếc lá, nụ hoa và len lỏi qua rừng cây, trong từng hơi thở ngay bây giờ và ở đây rồi.
Cuối cùng, chúng tôi đã đến Làng Mai Thái Lan. Sáng nay, 14 tháng 12 năm 2016, tất cả mọi người cùng nhìn về hướng Sư Ông đang ngồi chứng minh buổi lễ truyền giới Sadi và Sadi nữ. Chắc chắn mỗi người có những cảm xúc khác nhau. Riêng tôi, cảm giác thật bình lặng, tưởng như mới gặp Người hôm qua. Đôi mắt ấy vẫn sáng tinh anh như ngày nào, dáng ngồi vẫn kiên định; và tình thương yêu, che chở cho tất cả chúng tôi, những người con còn non dại vẫn dũng mãnh biết bao.
Ý thức gọi tôi về, nghe rõ tiếng Thầy đang nói trong tôi: “Con ơi! Thầy luôn ở trong con và con đang tiếp tục đưa Thầy đi tới tương lai”, khi bàn tay tôi đặt lên mái đầu xanh của em. Với đôi bàn tay búp sen chắp lại, em xin được làm con Thầy, để hôm nay em được tiếp nhận giới Sadi nữ. Niềm tin vào Thầy, vào con đường này đang rúng động trong tôi, cùng hòa với hơi thở ý thức của em, đang quỳ gối chờ đợi cắt mái tóc xanh…
Nhìn các sư em hồn nhiên tung tăng, tíu tít cười đùa như “cá được trở về với nước” trong đại chúng lớn, hạnh phúc trong tôi cũng dâng đầy không kém như khi tôi gặp lại “những người xưa”, từ thuở tôi mới về Làng. Khi ấy, Làng vỏn vẹn chỉ có hơn mười chị em, lại đang có nhiều khó khăn với hàng xóm vì họ chưa hiểu được pháp môn của Làng. Thêm vào đó là những thiếu thốn về cả vật chất lẫn nhân sự, thời khóa và công việc thì dày đặc trong các khóa tu và lễ hội, nhưng niềm vui và hạnh phúc thì quá dư thừa. Đến nỗi các thiền sinh đến Làng tu học thắc mắc hỏi: “Ô! Năng lượng các sư cô làm sao mà nhiều thế, nơi nào, chương trình nào cũng thấy các sư cô xuất hiện và luôn cười được như vậy?” Những kỷ niệm vui trong tôi ùa về khi nhìn thấy “những người xưa ấy vẫn còn đây”. Trong tôi dâng lên niềm biết ơn các sư chị, sư em đã chấp nhận, thương yêu và nâng đỡ, để tôi cùng được đi chung một lối. Nụ cười vừa hé mở, hơi thở buông thả nhẹ nhàng cho đôi bàn chân tôi thêm sức sống trong những bước thiền hành vững chãi trên con đường còn thơm mùi đất mới, khi mặt trời vẫn còn đang say ngủ sáng nay.
Về lại Nhập Lưu, thấy các chú thợ đang loay hoay lắp ráp, lên khung cho dãy nhà mới. Sau hai năm chờ đợi thủ tục xin giấy phép, công trình xây dựng nhà khách đã được bắt đầu giữa tháng 12 năm 2016 và hy vọng đến tháng 7 năm 2017 sẽ hoàn tất theo như hợp đồng đã ký. Đó là niềm vui chung cho Nhập Lưu cũng như các tăng thân cư sĩ trong nước Úc. Bên cạnh đó, chú Vinh và Khoa – là con trai mà cũng là đệ nhị thân của chú, đã đến Nhập Lưu từ giữa tháng Chín tới giữa tháng Mười một. Tuy mùa đông đã qua nhưng chú vẫn còn sợ lạnh. May thay, tình thương con quá lớn đã giúp chú vượt qua bức tường sợ lạnh ấy. Chú đã giúp xây dựng một nơi đậu xe có ba chỗ, cộng thêm một kho chứa dụng cụ máy móc vừa đẹp, vừa rất khang trang rộng rãi, ai đến cũng khen. Chú có nhiều tài năng và khéo tay nên không cần có bằng cấp gì vẫn làm ra được những công trình hoàn hảo. Khoa có nhiều ý tưởng mới và rất thương cha nên hết lòng giúp sức. Qua đó, các sư cô thấy rõ sự tiếp nối của chú trong Khoa thật rõ ràng, như Sư Ông từng dạy “cha có trong con và con có trong cha”, không thể bỏ ai ra khỏi ai được. Có lẽ hai cha con có nhiều chuyển hóa và hạnh phúc trong thời gian ở Nhập Lưu nên con đã dẫn cha về dự An cư kiết đông 2016- 2017 trọn ba tháng với quý thầy xóm Thượng – Làng Mai, Pháp.
Tuy thiền viện Nhập Lưu có số lượng các vị xuất sĩ ít nhất so với những trung tâm khác, nhưng Nhập Lưu vẫn đang nhẹ nhàng, vững chãi vươn mình theo tinh thần tùy duyên và tùy hoàn cảnh cho phép. Dù chỉ có bảy chị em nhưng chúng tôi vẫn cố gắng duy trì, tổ chức những ngày chánh niệm vào thứ Năm và Chủ nhật hằng tuần tại thiền viện và ở những nơi nào cần đến chúng tôi. Những chuyến hoằng pháp vào tháng Tư và khóa tu gia đình ở Cave Hill Creek (một khu nghĩ dưỡng gần Nhập Lưu) vào tháng Chín hàng năm đã mang lại thật nhiều an lạc, hạnh phúc và niềm tin cho những người mới tiếp xúc lần đầu với pháp môn và với tăng đoàn. Đây cũng là cơ hội cho những người đã thực tập lâu năm được trở về cùng tăng thân tắm mát trong dòng sông hiện pháp lạc trú. Hạnh phúc của chúng tôi là sau mỗi khóa tu lại có thêm người tiếp nối đường đi khi nhận “Năm phép thực tập chánh niệm” để mang về thực tập với gia đình.
Lễ Bông hồng cài áo năm nay, số người về tham dự lên đến 300, ngoài dự tính của chúng tôi. Lễ Tắm Bụt cũng vậy, số người tham dự đông hơn năm ngoái, thiền đường hết chỗ phải ngồi ra tận hành lang. May quá, chúng tôi vừa đổ xi-măng làm hành lang mới, chỉ hai tháng trước ngày lễ Bông hồng cài áo theo yêu cầu của Hội đồng thành phố.
Bên cạnh đó, còn có những chuyến hành hương 50 hoặc 100 người đi bằng xe bus lên thăm thiền viện. Thời gian từ phố lên đây (rừng) mất hơn sáu tiếng vừa đi vừa về. Vì vậy, chúng tôi cố gắng hướng dẫn ngày “chánh niệm cấp tốc” cho họ. Nhìn ai cũng hết lòng lắng nghe, ham thực tập và thích thú khi ra về, chúng tôi cũng vui lây, quên hết mọi mệt nhọc trong ngày. Các sư cô rất ngạc nhiên khi thấy những người vừa mới tới, tuy chưa được hướng dẫn tổng quát mà ai cũng đều biết thực tập nghe chuông và ăn cơm im lặng trong chánh niệm. Chúng tôi lên tiếng khen ngợi thì nhiều vị nở nụ cười sung sướng, khoe rằng: “Chúng con bước lên xe bus là được trưởng đoàn dặn dò liền là chùa này khác chùa ở phố đó nhe, nghe chuông là phải đứng lại lắng nghe hơi thở và ăn cơm thì không được nói chuyện ồn ào. Các sư cô ăn chung với mình đấy nên phải nhớ nhé”. À thì ra là thế! Thiền sinh dưới phố, khi có thân nhân, bạn bè từ xa về thăm đều đưa lên tu học với Nhập Lưu. Khi ai đó có khó khăn, khổ đau, thì Nhập Lưu là nơi cho họ trở về tiếp nhận hạnh phúc và chuyển hóa những nỗi khổ niềm đau ấy. Nhập Lưu cũng là nơi để những ai nghe nói đến Làng Mai về thực tập cho biết pháp môn Làng Mai ra sao.
Nhập Lưu đang giữa mùa hạ, mùa mà những ai ở Úc đều lo lắng và sợ hãi khi lửa dễ bắt cháy trên những cánh đồng cỏ khô bát ngát, và những cánh rừng rộng thêng thang. Những cơn gió mạnh cuốn hút bụi đường tạo thành những cơn lốc xoáy đưa vào không gian mênh mông, làm cho những thân cây cũng phải nghiêng ngã uốn mình chìu theo từng cơn bão gió trong nắng hạ, những hạt nắng óng ánh rơi trên những nhánh lá xanh cùng nhau nhảy múa khúc hát vô sinh. Tuy thiền viện tọa lạc trong cánh rừng rộng bao la hơn 45 mẫu nhưng chúng tôi không lo lắng. Những thứ cần thiết đã sẵn sàng trong túi đãy, chỉ cần nhận được tin “khẩn” của phòng chữa cháy là chúng tôi lên đường “tỵ nạn” ngay thôi. May mắn thay, trước khi vào hạ, những cơn mưa đã đổ về làm tràn đầy các hồ nước trong đất Nhập Lưu sau vài năm khô cạn vì hạn hán. Màu xanh của nước là màu trời xanh biếc, những bông hoa li li khoe sắc thắm dưới ánh nắng chan hòa của mùa hạ đã thu hút những loài chim trời quay về đoàn tụ dưới bầu trời tĩnh lặng, bình yên.
Sư Ông vẫn thường nhắc chúng tôi: “Hạnh phúc không phải là hạnh phúc riêng”. Chúng ta có trong nhau, chúng ta đều cần nhau. Nhờ nương vào pháp môn “đi như một dòng sông” với mái chèo chánh niệm Thầy đã trao ấy, chị em chúng tôi có thêm năng lượng và sức mạnh để vượt qua những khúc sông đầy cám dỗ, khó khăn và thử thách của cuộc đời.
Cúi đầu với lòng kính ngưỡng chân thành, kính cám ơn Thầy đã trao truyền cho chúng con những kinh nghiệm, những tuệ giác của Người, để hôm nay và ngày mai, chúng con có thể mang những bông hoa hiểu biết và trái ngọt thương yêu hiến tặng cho mọi người và mọi nơi.
Chân Thuần Tiến