Lá thư Làng Mai 40 – 2017

Có một góc riêng

Mùa Giáng sinh lại về.

Không biết sao, một người tu Phật như ri mà mỗi khi tới mùa Giáng sinh là lòng cứ như được quà.

Sáng nay, nhìn ngọn đèn dầu trên bàn học và vài bóng đèn Noel trước hành lang khu vực phòng học của quý sư cô, nghe lòng… một chút thổn thức. Có lẽ vì, những ngày đầu mới đi tu nằm ở thời điểm này và lại ở ngay cái xứ Vermont đầy tuyết trắng nên sâu đậm cái chất Giáng sinh như vậy.

Thầy chúng ta thường nói và Bụt cũng dạy là không nên nhớ nghĩ về quá khứ hay lo lắng về tương lai mà hãy an trú trong hiện tại. Nhưng cũng đâu có hề chi nếu nhớ về một quá khứ đẹp, phải vậy không?! Không những nhớ Noel là vì lễ Giáng sinh đẹp ngay xứ tuyết thôi đâu, mà có thể còn nhiều kỷ niệm khác nữa. Nhớ cái sinh khí tươi vui và tu học của các anh chị em trong buổi đầu “sơ khai lập quốc”, lúc đó “các vị tướng” non choẹt, ngơ ngác nơi xứ người ở Rừng Phong sâu thẳm ấy. Anh chị em thời ấy bây giờ dù xa hay gần đâu đó trên trái đất này… thì ai cũng là “một thời để nhớ”.

Kể lại để chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng tâm mình bằng những gì mình đã từng có và được cất giữ đâu đó nơi góc riêng của tâm hồn. Có thể không đẹp với ai khác, nhưng là một “thời vàng son” đáng nhớ. Và cũng để nhắc cho nhau những lời Thầy dạy: Nếu ai chưa thấy mình có quá khứ đẹp thì nên bắt đầu tạo cho mình. Tạo bằng cả trái tim và sự nhiệt huyết để nó cũng sẽ ở mãi trong dòng huyết quản và trái tim của mình.

 

 

Cách đây mấy ngày, thấy vài sư cô và các bạn thiền sinh mang đồ Noel ra trang trí, thêm nhận được thư của vị thầy y chỉ sư nhắn nhủ, lại thấy mình may mắn vô cùng. Muốn được chia sẻ những sự ngọt ngào mạnh mẽ ấy của các bậc thầy để chúng ta cùng tận hưởng thêm những tháng ngày mà mình còn được cái quyền làm y chỉ muội, nằm trong vòng tay thương yêu và che chở của vị y chỉ sư mình, trọn vẹn và ấm áp (nhưng đừng nhõng nhẽo quá mức mà nhọc y chỉ sư nhe): ” …thầy cũng có mơ ước an cư nơi một vùng trời hơi lạnh, có mưa, có tuyết để hứng trên hai tay, có rất nhiều anh chị em chung quanh để giận người này một chút, cười với người kia một chút. Gẫm ra mọi thứ mình gieo hôm nay sẽ gặt hái ngày mai. Trên con đường mình đi có Bụt, có Tăng thân và có những kinh nghiệm tu tập gọi là Pháp bảo. Đầy đủ và trọn vẹn. Con nên đưa hai tay để đón nhận những gì người trao cho mình. Với tất cả trân trọng, …”.

Truyền thống của mình là An cư mùa mưa nên mình có cơ hội nếm trải cái lạnh của đông.

Ở Làng, rừng mận của xóm Hạ, mùa đông nó như cây khô, trơ xương suốt mấy tháng dưới cái lạnh không tuyết mà buốt như cắt của vùng thung lũng. Ấy vậy mà, khi có nắng xuân về thì hoa thôi là hoa, “không thể dùng toán học mà kiểm đếm được” – hằng hà sa số. Nếu những cây mận ấy không được trải qua một mùa đông băng giá thì hoa trái không thể kết nụ dâng mầm được. Hoặc có chăng nữa cũng rất ít. Như ở Lộc Uyển nè, mùa đông lạnh và mưa ít quá nên những cây mận cứ như cây mới trồng hoài, hoặc già cỗi đi mà chẳng thấy hoa và trái đâu. Mùa đông mà không mưa không lạnh thì con người ta thấy khỏe đó. Nhưng rồi… có sức sống gì trên sa mạc đâu! Thành ra, những cánh hoa tuyết rơi khi đông về tuy hơi lạnh, nhưng đưa hai tay ra mà hứng hoa tuyết, mà cười mà vui. Hóa ra, cái khắt khe của “bác đông già” hay sự “khổ luyện” của tuyết mưa lại là chất liệu chính yếu cho hoa xuân được biểu hiện một cách tròn trịa và có ý nghĩa.

Thôi, không viết nữa. Mượn chút tuyết của Rừng Phong – Vermont ngày xưa để có dịp trò chuyện cho nhau nghe vậy.

Nhiều nhân duyên lành và ân nghĩa lớn vẫn trải đầy quanh ta, mong rằng chúng ta nuôi mãi ý thức chánh niệm để những nhân duyên lành ấy không lướt qua trước mặt một cách đáng tiếc vì sự hời hợt của mình!

Bên cạnh tuyết là mưa, xin mượn hai câu thơ của một vị thầy, gởi tặng các bạn tôi nhân mùa Giáng sinh về nhé:

“Mưa làm trễ tràng hơn công việc, nhưng để cỏ xanh hơn lá xanh hơn.” – QN

Và Thầy chúng ta vẫn nhắc hoài: “Đừng phụ suối đồi”. Thành thử, tiết đông tuy buốt, nhưng hãy “mang áo ấm vào và đừng mang theo cuốn sách nào cả. Hãy để cho ngày nay là của hôm nay và sống mãi đến muôn cùng.”

Mong tất cả chúng ta có một mùa đông nữa thật nhiều tin yêu và sáng tạo trên đường tu của mình.

 

Chân Hằng Nghiêm