Lá thư Làng Mai 40 – 2017

Cái nhìn của Thầy

Con cứ ngỡ sẽ không được gặp Thầy khi Thầy ngã bệnh. Con cứ ngỡ sẽ không được gặp Thầy khi Thầy đang dần bình phục bên Pháp. Thế rồi, không thể ngờ là Thầy quyết định về Thái Lan. Sự có mặt của Thầy trên đất Thái đã làm cho chúng con không dám tin đó là sự thật. Nhiều người mừng quá, trông chờ ngày qua Thái mà không ngủ được.

Mỗi khi thiền hành hay đi dạo qua lối thất Nhìn Xa, đại chúng đều dừng lại ngắm Thầy và thở ba hơi thở thật sâu rồi mới đi tiếp. Nhiều lần đi qua đó, con thấy nhiều vị thiền sinh cũng bày tỏ niềm cung kính Thầy với sự thực tập ấy, những hình ảnh đó đã nuôi dưỡng con rất nhiều.

Ngày đầu đến Tu viện Vườn Ươm, con được thầy thị giả cho lên hầu thăm Thầy, lòng vừa mừng, vừa bối rối. Mình sẽ nói câu gì, kể chuyện gì cho Thầy nghe, rồi … làm sao nhỉ! Nhưng được lên thăm Thầy là một niềm hạnh phúc mà trong cuộc đời con chưa có niềm hạnh phúc nào lớn hơn.

Khi đến thất Nhìn Xa, còn một giờ nữa mới đến phiên trực của thầy H.N nên chúng con chờ ở ngoài. Con đứng bên cửa ngắm nhìn Thầy. Lúc ấy sư cô Đ.N đưa khay thức ăn của Thầy tới, sư cô nhường cho con bưng khay nên con được vào thăm Thầy sớm trước một giờ. Tối hôm đó, con được quỳ một bên nhìn Thầy, được nắm tay Thầy, được hầu Thầy dùng bữa. Vẫn như ngày nào, Thầy chỉ muốn tự mình lấy thức ăn. Thầy không thích thị giả đứng hầu cơm cho mình mà muốn các thị giả cùng ăn cơm với mình. Con đã ăn trước đó nên được ngoại lệ, cầm đôi đũa và thỉnh thoảng giúp Thầy tí xíu.

Con còn nhớ năm năm trước, khi sáu anh em con được lên chơi với Thầy ở Nội viện Phương Khê trước khi về Việt Nam, đó là một buổi chiều bình yên và đẹp lạ. Thầy nấu cơm, kho măng đãi anh em con, bữa cơm không có gì nhiều mà sao ngon đến thế. Ăn xong thầy trò uống trà và Thầy đọc một bài thơ rất cũ của một cố thi sĩ (mà con không nhớ rõ tên) cho chúng con nghe. Thầy đọc thuộc lòng, thích quá nên con xin Thầy đọc lại từng câu để ghi xuống:

“Hôm nay đưa tiễn các anh đi
Không biết tôi nên nói những gì
Với cả những lời thơ quyến luyến
Cũng là thêm bận phút phân ly
Lạnh quá, gió chiều nay lạnh quá
Đường dài phong cả một trời sương
Các anh lát nữa hay mai mốt
Hay có khi nào nhớ đến tôi
Nhớ đến một nhà thơ lận đận
Đọc thơ này lại một lần thôi
Sẽ thấy hồn tôi quyện ở thơ
Và theo dõi mãi đến bao giờ
Các anh trở lại và mang lại
Đạt nguyện cho bao kẻ đợi chờ.”

Bây giờ lên thăm Thầy, không có cơm trắng, măng kho hay thơ gì cả nhưng tất cả như còn ở đó. Cái nhìn của Thầy, cái đưa tay ra cho người học trò nắm như đang gửi gắm hết tình thương và sự tin cậy của Thầy nơi những người học trò. Con nghèo từ, lại dốt thơ văn nên không có từ nào để diễn tả hết được cái nhìn ấy của Thầy. Con chỉ cảm nhận được một điều, trong cái nhìn tràn đầy chánh niệm ấy, Thầy trân quý sự có mặt của người học trò, và người học trò trong khoảnh khắc ấy cũng nhìn Thầy với đôi mắt đó. Thầy trò nhìn nhau, vậy mà hiểu, không cần nói năng gì.

Tối hôm đó, con được ở lại trong thất Nhìn Xa đến quá nửa đêm, đó là khoảng thời gian dài nhất con được ở bên Thầy, được ngồi đó cầu nguyện cho giấc ngủ của Thầy, vì con không biết làm gì khác. Mọi công việc chăm Thầy đã có các thầy thị giả đảm trách. Ngồi đó nhìn Thầy ngủ con mới biết giấc ngủ quý biết dường nào. Con niệm đức Bồ tát Quán Thế Âm gia hộ cho Thầy được ngủ ngon, không bị đau nhức. Con cũng thầm cảm ơn các huynh đệ thị giả, các anh em của con không phải làm thị giả với trách nhiệm mà với cả một tấm lòng, thương quý sự có mặt của Thầy. Dù Thầy ngủ được hay không ngủ được, hai anh em thị giả vẫn túc trực bên Thầy.

Bấy nhiêu năm được duyên lành nương tựa Thầy tu học, con học được cách đối xử của Thầy với những người đệ tử, chắc chắn còn ở đó nhiều cái đẹp khác của Thầy mà con chưa học được. Ở nơi đó, Thầy là một nguồn suối của chánh niệm, gần Thầy, tự khắc thân tâm của chúng con được an trú trong hiện tại, không còn rong ruổi nữa. Thầy là một tấm gương sáng, gần Thầy, tự khắc chúng con nhìn lại những vụng về, thiếu sót của mình để thực tập sao cho xứng đáng là con của Thầy. Thầy là biển Từ mênh mông, gần Thầy, những khổ đau, những lỡ lầm của chúng con được ôm ấp và tha thứ. Thầy là sức sống, gần Thầy, ngọn lửa Bồ đề tâm trong chúng con được thắp sáng và vững bền.

Khi ở xa Thầy, con thực tập để thấy Thầy trong con, con là sự tiếp nối của Thầy; còn được ngồi bên Thầy, con trân quý từng giây, từng phút sự có mặt của Thầy. Con xin chắp tay cảm tạ những hạt bụi nào, những giọt sương nào, những ngọn lá nào đã đến với nhau làm nên pháp thân mầu nhiệm ấy.

Chân Minh Hy