Lá thư Làng Mai 40 – 2017

Thầy về! Thật ngỡ như mơ

Chân Đán Nghiêm

Chiều làm biếng sau những ngày có khóa tu, các chị em rủ nhau đi bộ trên những con đường lót sỏi trong tu viện. Nắng chiều đẹp, núi đồi nghe rộn tiếng nói cười của các chị em, đồng cỏ lau ve vẩy cùng gió, khung cảnh ráng chiều của tu viện thật đẹp. Đang đi bộ, bỗng sư chị hỏi:

          – Em biết tin Thầy về Thái chưa?

          – Cái chi? Thiệt không? Khi mô về?…

Một chuỗi cảm xúc đi lên, nào là vui mừng, ngạc nhiên, sung sướng, vừa mong Thầy về lại vừa lo cho Thầy…, nói chung là một tổng hợp các cảm thọ. Có lẽ con là người nghe tin gần sau cùng nhất. Đi bộ song song hay ngược lại với các nhóm khác, ai ai cũng bàn tán xôn xao tin tức Thầy về, vẻ hớn hở lộ rõ trên từng nét mặt. Mọi người tưởng tượng cho một tương lai sắp tới… Thầy sẽ ở đây! Đó là ngày đầu tiên con nghe tin Thầy về…

Tất cả tin tức đều đã có những vị lớn xử lý, nhưng trong đại chúng vẫn xôn xao với nhiều nguồn khác nhau. Con thong thả với niềm vui Thầy về vì ít nhiều cũng vài tháng nữa. Nhưng hôm sau nghe tin hai tuần nữa Thầy về thì trong lòng rối lên, sao mau vậy! Có phải chỉ là tin đồn? Trong tâm đi lên những lo lắng, đêm đó con không ngủ được… Đó là ngày thứ nhì con nghe tin Thầy về…

Các thông tin về đến thay đổi liên tục. Đại chúng thì lo chấp tác, bao nhiêu thứ cần chuẩn bị, chưa bao giờ thấy có quá nhiều việc cần giải quyết gấp rút như vậy. Các trung tâm khác gọi về hỏi thăm, lo lắng cho đại chúng nơi đây chắc làm việc mệt lắm! Quả thật, việc nhiều thiệt, mệt thiệt, nhưng không ai than vãn chi, ai cũng làm trong tinh thần nhiệt tình và vui vẻ, ai cũng nghĩ đến mục đích chung là: đón Thầy về. Năng lượng làm việc không còn ỷ lại vào tri sự nữa. Ai cũng ý thức rằng mình cần chủ động thấy việc là làm, thời gian có hạn, phải khẩn trương để hoàn tất, ai cũng mang trách nhiệm lên mình. Nhìn đại chúng làm việc với sự hòa điệu mà âm thầm như những con ong, con kiến siêng năng. Đẹp quá! Đó là lúc con nghe tin năm ngày nữa Thầy về…

Lần cuối Thầy về là năm 2013, thất của Thầy vẫn chưa xây xong, nhưng đại chúng vẫn có chỗ để ngồi quây quần bên Thầy. Thầy dạy đại chúng có gì thì chia sẻ ra, riêng Thầy thì đứng dậy đi vòng quanh vừa ôm từng cây cột nhà vừa nghe các con chia sẻ về hiện trạng của đại chúng Thái Lan. Rồi Thầy nói: “Ai biết thì thưa thốt, ai không biết thì dựa cột mà nghe”. Đại chúng được trận cười vang, thay đổi không khí tức thì. Cứ ngỡ đó là lần cuối Thầy có mặt ở thất Nhìn Xa. Hằng ngày, chúng con vẫn chăm sóc lau dọn thất như Thầy vẫn có mặt. Các buổi họp của những vị lớn hay thiền trà nghi lễ được tổ chức trong thất làm năng lượng nơi đó ấm hẳn lên. Trong thâm tâm chúng con, ai cũng mong một ngày nào đó Thầy sẽ về và thất Nhìn Xa sẽ lại được ấm cúng bởi năng lượng của Thầy.

Giờ đây, những cây trúc tím, trúc vàng, những cây tùng được trồng bao bọc quanh một bên thất. Con đường mới được ủi chạy một vòng tròn trước thất để có thể đẩy xe cho Thầy đi dạo. Tầng trên, nơi phòng nghỉ của Thầy được sửa sang bố trí  lại, tầng dưới được làm thành một phòng hẳn hoi không còn chỉ là bốn trụ cây trơ trọi. Nhà bếp nới rộng ra thêm, đèn điện thắp sáng quanh mấy con đường cùng sân cỏ. Ngoài ra, những con đường quanh tu viện cũng được ủi lại phẳng lì để xe Thầy đi cho êm. Nhà bếp, nhà ăn được dọn dẹp sạch sẽ, xếp thêm bàn ghế, dựng thêm lều cho khách,… Quý thầy, quý sư chú phụ một tay với thợ để xây dựng cho mau xong, làm ngày không kịp, làm thêm buổi tối. Giờ nghỉ ngơi, mọi người ngồi ăn cơm với nhau, có khi thiếu thì ăn thêm mì gói, lại bàn với nhau về chuyện Thầy sẽ về, nơi nào chưa xong, nơi nào cần làm thêm gì,… Đó là hôm chị em con mang thức ăn cho các huynh đệ làm trên cốc Thầy đến tối. Ba hôm nữa là Thầy về…

Bảy giờ tối, mọi người vẫn còn say sưa cuốc đất, trồng cỏ, hàn sắt, bắt điện nơi thất của Thầy, tiếng nói cười, tiếng làm việc nhộn nhịp – vẫn chưa có ai ăn chiều. Bên kia Thầy đã lên máy bay – mấy ngày qua con vẫn cứ nghĩ là mơ. Đó là buổi tối cuối cùng chúng con chờ Thầy…

Sáng sớm 5 giờ, một nhóm  các  anh  chị  em  tình nguyện ra dọn dẹp ngoài thất của Thầy lần cuối trong khi đại chúng vẫn duy trì thời khóa ngồi thiền, thiền hành. Không gian còn yên tĩnh, thất của Thầy nằm ẩn sâu giữa những quả đồi, nhìn từ xa chẳng khác nào khu vườn bí mật trong những câu chuyện cổ tích. Vào tới sân cỏ đã thấy rất đông các anh chị em đang dọn dẹp, mỗi người một việc chẳng khác nào một đàn kiến cần mẫn. Thoáng một cái mọi thứ đã sạch sẽ, ổn định. Mọi người dùng sáng chung trước sân cỏ, hạnh phúc, lẫn cả chờ đợi. Chỉ còn hai giờ đồng hồ nữa là Thầy về. Có thầy nói: “Hôm nay Thầy về đây, chúng con kính chào Thầy, trong giờ phút vui này, chúng con biết làm gì đây…”. Con nói thêm vào: “Chúng con không biết làm gì là vì chúng con đã làm xong hết rồi”. Chắc có lẽ ai cũng nhớ câu chuyện về bài hát này. Thầy đã từng dạy: “Tại sao lại hát là chúng con biết làm gì đây, phải  đổi lại là chúng con quyết lòng ngồi đây…”. Vẫn biết Thầy dạy như vậy nhưng niềm vui này lớn quá, có cảm tưởng mình ôm không hết, sung sướng không biết làm gì cho phải.

Đại chúng đang đi lên tập trung trước sân cỏ để đón Thầy, có điện thoại báo Thầy đã về đến ngoài cổng, chỉ mười phút nữa thôi. Rồi từng chiếc xe xuất hiện, xe chở Thầy vào tới, mọi người đứng gần lại cùng hát bài “Đã về – Đã tới”. Thầy bị trúng gió, nhìn Thầy có vẻ rất mệt nhưng Thầy vẫn cho quay xe lại, mở mũ ra để chào đại chúng. Hình ảnh đó, giây phút đó ai cũng cảm động, nhiều người đã khóc. Con vui sướng tìm nơi đứng gần nhất có thể để thấy rõ Thầy, với những gì  đã qua  bây  giờ Thầy còn  đây,  vậy  là đủ rồi.

Con không còn cảm giác mình đang mơ nữa, là sự thật, thật một cách toàn vẹn ngay trước mặt con. Thầy được đưa lên phòng, mọi người còn đứng tại chỗ với mỗi tâm trạng khác nhau trong lòng. Con quay sang nói với sư em bên cạnh: “Thôi đi về, làm chi mà mặt tỏ vẻ chiêm nghiệm cuộc đời rứa? Về phòng uống trà, ăn mừng Thầy về”. Mọi người quanh đó cùng cười, chia nhau các ngã rẽ ra về… Ở mọi lúc mọi nơi, chúng con đều ý thức Thầy đang ở đây, trên thất kia. Đó là ngày đầu tiên Thầy có mặt nơi này…

Mùa này là mùa mát nhất ở Thái, trưa có nắng ấm, Thầy thích đi dạo. Quý Tôn túc qua đảnh lễ Thầy cũng nhiều, mà các khóa tu vẫn diễn ra như dự định ban đầu. Các huynh đệ từ nhiều trung tâm tập trung về, khóa tu xuất sĩ được tổ chức, họp mặt với những huynh đệ đã nhiều năm không gặp. Vui chi lạ! Con lại nhớ đến giấc mơ mà Thầy từng kể: “Thầy mơ thấy Thầy đang ngủ thì nghe ngoài kia tiếng cười nói rất vui vẻ, thức dậy Thầy hỏi thị giả ngoài kia có chuyện gì mà vui vậy, thị giả mới thưa: Dạ bạch Thầy, các huynh đệ từ nhiều nơi về đây đang quây quần đốt một đống lửa và nấu một nồi cơm cùng ăn”. Chắc có lẽ giấc mơ khi ấy nay đã thành sự thật, chính khung cảnh này, niềm vui sum họp này, chỉ một nồi cơm nhỏ mà sao vui vậy!

Trời chiều sập tối, trăng bắt đầu lên, vẫn chưa phải là trăng tròn nhưng soi tỏ con đường. Hai chị em con đi bộ lên hướng thất của Thầy. Càng lên không gian càng tĩnh mặc, nghe rõ cả tiếng côn trùng kêu. Thất của Thầy sáng rực, thấy có người đi qua đi về trong phòng, đinh ninh là thị giả, chắc chắn Thầy đang ở trong đó. Hai chị em nhìn từ vườn bích đào lên, khoảng cách khá xa, nên cứ lờ mờ đoán vậy, thấy vui vui… Bỗng phía sau lưng một đoàn người đi chầm chậm, ánh sáng đèn pin chói mắt, hai chị em hồi hộp, quay phắt lại, đi thật nhanh rời khỏi nơi đó khi vừa kịp nhận ra trên cốc không có Thầy, Thầy đang đi về hướng mình. Thầy đi thiền trăng, xuống trước ni xá nhưng vì lạnh nên quay về lại, lấy lại bình tĩnh hai chị em tháp tùng theo đoàn trở về. Đó là ngày thứ nhì Thầy ở đây…

Sáng hôm sau, Thầy xuống thăm hai ni xá, cả nhà bếp và tăng xá. Thầy nhìn từng phòng các con ở, nhìn từng ngóc ngách, chậu hoa,… Nhìn sắc diện Thầy có vẻ khỏe hơn nhiều, chúng con thấy vui. Có ngày Thầy ra đi dạo, thăm các con, lên đồi chơi,… tới bốn lần. Chúng con biết đó là lúc Thầy khỏe. Ở đây có ba ngọn đồi, đồi Trăng Tỏ là thấp bé nhất nhưng lên tới nơi khung cảnh bên dưới lại đẹp và đầy đủ nhất. Chỉ tiếc con đường khó đi, Thầy chỉ lên tới một nửa đồi rồi xuống. Thầy đã lên đồi Sadi và đồi An Ban được mấy lần, lần nào Thầy cũng thích, ngồi yên nghe các con hát, nghe gió thổi qua những tán cây, nghe hương núi đồi vách đá. Nghe kể mỗi lần như vậy, Thầy không muốn xuống. Quý thầy hứa mỗi ngày sẽ đưa Thầy lên đồi chơi, Thầy gật đầu vẻ ưng ý. Thầy thương trò không quản đường xa về đây, trò thương Thầy thì quản chi chuyện đưa Thầy lên đỉnh đồi ngắm trời mây. Thầy có mặt ở đây đã được hai tuần…

Khai mạc khóa tu dành cho chúng Chủ trì (Core sangha), đại chúng đang niệm danh hiệu Bồ tát Quán Thế Âm bằng tiếng Phạn thì Thầy xuất hiện. Sự có mặt của Thầy làm đại chúng vui mừng lẫn xúc động. Thầy thường ra đi dạo mỗi lúc nắng ấm, hôm có trăng và trời ít gió. Chị em con vẫn hay nói với nhau: “Hôm nay nắng ấm, đi dạo lên một vòng thế nào cũng gặp Thầy” hoặc là “Hôm nay trăng đẹp, giả vờ đi ngắm trăng biết đâu sẽ gặp Thầy”. Thầy thích đi dạo chơi hơn là thích tập nói. Con nghĩ cũng phải thôi, đi ra thiên nhiên đẹp, được nuôi dưỡng và trị liệu, rồi gặp các con của Thầy đang chấp tác, đang chơi thể thao, đang nấu ăn,… có lẽ Thầy vui khi thấy những hình ảnh đó. Cũng như các con Thầy, mỗi sáng sau giờ ngồi thiền là cùng nhau đi thiền ra trước thất của Thầy tập mười động tác chánh niệm. Nhìn lên thất đôi khi chỉ thấy bóng dáng của Thầy hoặc không thấy Thầy đâu, nhưng biết chắc rằng Thầy đang có trong đó, vậy là đủ. Tối nay có lễ cầu nguyện cho hòa bình, đại chúng hơn 550 người rước đèn hoa đăng lên đặt trên sân cỏ trước thất của Thầy rồi niệm danh hiệu Bồ tát Quán Âm. Con lên trước xem mọi người trang trí, chuẩn bị. Đứng nhìn lên thất, dưới ánh đèn con thấy Thầy thật rõ, hình ảnh đó con sẽ nhớ mãi. Nó là thật… thật ngỡ như mơ! Đây là đêm thứ 20 Thầy có mặt nơi đây với chúng con…

 

Thầy đã về… Giấc mơ đã rất thật!!!

Con của Thầy,

Chân Đán Nghiêm