Lá thư Làng Mai 40 – 2017

Như gặp lại ngàn xưa – phần II

Thích Nguyên Tịnh

Tình thầy trò

Thầy về Thái Lan. Đó là một sự kiện chấn động tâm thức không biết bao nhiêu người. Những công trình đã hoàn tất nhanh chóng. Tôi cảm nghe nơi mỗi trái tim anh chị em xuất sĩ là mỗi niềm thương, mỗi sự chờ đợi sự có mặt của Thầy. Nghe tin Thầy về, Ôn Thủ tọa Giác Viên trong thời gian trị bệnh ở Việt Nam cũng đã sắp xếp qua thăm Thầy. Buổi gặp gỡ sáng hôm đó thật ấm áp tình thầy trò. Thầy và Ôn Thủ tọa gặp nhau trong thất Nhìn Xa. Thầy đã ôm Ôn Thủ tọa vào lòng nhiều lần, đã mời Ôn Thủ tọa ngồi bên cạnh và nắm tay như tiếp xử với một tri âm tri kỷ. Ánh mắt Thầy hôm đó thật vui. Niềm vui ấy, tôi nghe được cả tình thầy trò, cả niềm vui hội ngộ, cả niềm biết ơn của Thầy đối với Ôn Thủ tọa Vườn Ươm. Tôi mở lá thư Ôn Thủ tọa dâng lên Thầy. Trên bì thư có đề mấy chữ: “Kính dâng Thầy, lần viếng thăm hiếm có nuôi dưỡng tình thầy trò. Con, Thích Giác Viên“. Đó là một bài thơ lục bát có tên Ngọn lửa tâm linh, tôi còn nhớ vài câu:

Phương Khê nhóm lửa tâm linh
Thầy trò có mặt thỏa nghìn ước mong
Lửa lên ấm cả mùa đông
Nuôi nhau nuôi những nuôi dòng nuôi nhau…”

Thầy đã tự cầm tờ giấy và đọc thật chậm rãi cả bài thơ. Thầy đưa mắt nhìn Ôn Thủ tọa, rồi áp bài thơ lên má nhiều lần, gật đầu rất tâm đắc. Nắng hôm đó tỏa chiếu ánh sáng thật đẹp, xa xa thấp thoáng dãy núi ẩn hiện trong sương mai, khắp nơi ngập tràn hương đất mùa xuân hội ngộ. Tình thầy trò sưởi ấm hồn vũ trụ, sưởi ấm hồn anh em thị giả chúng tôi.

Thấy được hạt giống Bồ đề nơi con

Một buổi chiều, anh em thị giả chúng tôi nhận thấy có hai vợ chồng và một đứa bé trai ngồi cách thất Nhìn Xa khoảng trăm mét. Họ ngồi đó để mong được gặp và đảnh lễ Thầy trong lúc Thầy thiền hành. Hôm đó Thầy mệt nên không ra ngoài. Sáng sớm hôm sau, chúng tôi lại thấy bóng dáng của ba người ấy xa xa trước thất. Cảm tấm lòng của họ, tôi đã rủ thầy Đồng Trí ra thăm chơi. Chúng tôi ngồi uống trà trên những tảng đá. Qua câu chuyện, tôi biết họ lần đầu tiên đến với một trung tâm của Làng. Nghe Thầy về Thái Lan, họ lập tức mua vé máy bay qua thăm theo lời nguyện mà họ từng phát, rằng hễ chư tôn đức nào từng có thời gian sống ở Tổ đình Ấn Quang, Sài Gòn, thì họ sẽ tìm mọi cách để được đến đảnh lễ một lần.

Anh em chúng tôi ngồi chơi, có dịp chia sẻ với họ về sự thực tập ở Làng sau khi lắng nghe vài câu hỏi họ đặt ra. Họ đã lắng nghe hết lòng. Đúng là một buổi sáng đẹp. Bé Hoàng Long thật dễ thương và thông minh. Chính bé đã nói với ba mẹ về mục đích của lần đi Thái Lan này là mong được gặp Sư Ông. Sáng hôm đó họ đã phải lên Bangkok để về Việt Nam, vì thế mà họ ra đây thật sớm để mong được gặp Thầy. Biết Thầy sẽ không thiền hành sáng đó, và cảm kích trước tấm lòng của gia đình này, anh em tôi đã quyết định vào thất xin Thầy để bé Hoàng Long được lên thăm Thầy. Nghe chúng tôi thưa chuyện, Thầy gật đầu đồng ý cho bé vào thất liền. Thầy rất thương con nít. Thầy đã ôm bé vào lòng, xoa đầu và thấm những giọt mồ hôi trên trán bé sau khi nghe bé giới thiệu về mình. Có lẽ đây là bé trai đầu tiên được lên thất Nhìn Xa và được chụp ảnh cùng Thầy. Trong khi Thầy ôm bé vào lòng, phía dưới sân cỏ, tôi nhìn thấy ba mẹ bé Long đang năm vóc sát đất đảnh lễ Thầy. Bức tranh ấy in đậm vào tâm hồn tôi.

Cả gia đình đã rất hạnh phúc. Anh chị em thị giả chúng tôi cũng rất hạnh phúc. Chúng tôi biết ơn những tấm lòng đã luôn luôn hướng về Thầy bằng sự kính thương chân thật. Nắm tay bé Hoàng Long, tôi hỏi: “Cảm giác của con thế nào khi gặp Sư Ông?”. Bé trả lời: “Cảm giác của con là vui, run và hạnh phúc”. Ai cũng cười với câu trả lời dễ thương và rõ ràng của bé.

Bao la

Thầy đi quanh thăm thất thị giả được dựng lên bên cạnh thất Nhìn Xa. Thất nhỏ, không đủ chỗ, một nhóm anh em dựng thêm những chiếc lều gần đó để ở. Thầy đã đến thăm chỗ ở của anh em thị giả chúng tôi nhiều lần để xem chỗ ở có được thoải mái hay không.

Sáng nay, một nhóm quý sư cô ở Long Thành lên chào và gặp Thầy ở thất thị giả. Thầy ngồi chơi, uống trà, nghe các sư con hát, và chụp hình. Thế rồi Thầy có cảm hứng lên núi chơi. Anh em thị giả, quý thầy từ tăng xá và quý sư cô cùng leo núi với Thầy. Lần đầu tiên Thầy leo núi trong chuyến về thăm này. Con đường lên núi ngoằn ngoèo, khúc khuỷu, nhiều đá tảng gập ghềnh và thân cây chèn lối. Xe lăn của Thầy được nâng lên bằng những cánh tay của các con Thầy. Ngọn đồi thật khó để chinh phục. Chúng tôi phải nâng xe Thầy lách qua những thân cây, vượt qua những tảng đá lớn, dừng lại nghỉ vài lần cho đến lúc không gian mênh mông hiện ra nơi tầm mắt. Mồ hôi nhễ nhại, mà không ai là không nở nụ cười hạnh phúc. Không có gì quý hơn tình thầy trò. Không có gì quý hơn tình huynh đệ. Lên đến đỉnh đồi, ai cũng thấy đó là công trình mầu nhiệm mà thầy trò đã cùng nhau thực hiện. Khung cảnh hiện ra thật bao la khoáng đạt. Thầy chỉ tay cho chúng tôi tiếp xúc với sự sống mầu nhiệm. Thầy thưởng thức trà trong khi chúng tôi cùng hát với nhau những bài thiền ca. Nhìn lại ngọn đồi, chính bản thân tôi không hiểu nổi tại sao trong một buổi trưa như vậy, thầy trò lại có thể leo lên một cách khỏe vui như vậy. Tôi càng thấm thía hơn lời sư cô Chân Không nói sau đó, rằng “có tình thầy trò thì không việc gì chúng ta không làm được”.

Trưa hôm đó, sư anh Pháp Niệm và sư anh Trung Hải đã đãi tôi, thầy Đồng Trí, thầy Pháp Trực và sư chú Trời Trong Sáng một bữa cơm với bùi Huế thật ngon.

Cũng từ trưa hôm đó, không ai bảo ai, anh em chúng tôi thường gọi ngọn đồi đó là đồi Tình Thầy Trò.

Bạn hiền ơi, tôi kể cho bạn nghe vài chuyện trong rất nhiều chuyện như thế thôi, và tôi không cố ý lựa chọn kỷ niệm nào nơi sổ công phu để kể cho bạn cả. Tôi biết, chuyện Thầy cứ nắm tay sư em Pháp Chất trong buổi tối thầy trò cùng uống trà thưởng thức hai đóa hoa quỳnh nở giữa lòng Phương Khê, hay chuyện của anh em thị giả chúng tôi, nào sư anh Pháp Ứng, nào Pháp Đại, Pháp Nhiếp, Mãn Trung, Đại Đồng… mỗi người mỗi công việc chuẩn bị để Thầy ra với đại chúng trong ngày quán niệm, hoặc chuyện của những vị bác sĩ đến giúp Thầy phục hồi, chuyện những lá thư tôi viết thăm Thầy tôi ở Kim Sơn, chuyện các em thị giả mới từ Vườn Ươm, hay chuyện các sư cô chăm lo về thuốc men, về thức ăn cho Thầy, tất cả đều ý nghĩa như những gì tôi đã kể cho bạn nghe. Tôi biết, chuyện gì tôi kể tôi cũng thấy vui, và tôi tin rằng chuyện gì tôi kể bạn cũng thấy vui. Tôi cũng muốn nói với bạn, rằng tôi rất hạnh phúc vì chúng ta luôn có nhau và tôi rất hạnh phúc vì chúng ta luôn có Thầy.

“Ta nhớ đi tìm nhau
Ta nhớ đi tìm Thầy
Thầy không còn tuổi tác
Ta cũng thành mây bay
Năm uẩn này khoáng đạt
Năm uẩn này không hai
Tự do và kính ngưỡng
Bước chung trên đường dài”.