Nguyện ước tuổi hai mươi
Chân Trời Yên Tử
Trở về tắm mát dòng sông
Có một cậu bé được sinh ra trên vùng đất của những dòng sông chở nặng phù sa, những cánh đồng thơm mùi lúa chín, những con thuyền chở về đầy cá. Ở nơi đó, mỗi chiều, cậu sẽ được thả mình trên dòng sông êm ả cùng lũ bạn hàng xóm, sẽ được phóng mình từ đỉnh “gió” xuống tận lòng sông, để phù sa thấm vào từng mạch máu, để nụ cười kéo mãi đến buổi cơm chiều đầy tiếng dế kêu, để tiếng hò vang lên khi trăng về đêm sáng. Vùng đất đã ôm ấp cậu bằng một tình thương ngọt ngào chất phác: “Ví dầu cầu ván đóng đinh…”
Giấc mơ y vàng
Mười tuổi, mang trong mình một tâm hồn trong sáng và nhạy cảm, cậu bé đã phải lòng một người. Cậu không biết người đó là ai, không biết người đó có tự bao giờ nhưng những câu hỏi ấy không quan trọng. Thứ làm cậu chú ý nhất là trang phục màu vàng kia, một thứ gì giản dị. Dáng điệu ấy, cách hành xử ấy, sao mà chú thích đến thế! Chú vòi mẹ may cho mình loại trang phục ấy, mẹ xoa đầu và bảo: “Thầy tu mới được mặc, ông cụ non à!”. Đúng rồi! Ông cụ non sẽ được mặc khi ông cụ non là thầy tu. Từ dạo ấy, trong những giấc mơ bé bỏng, lắm lúc ước muốn làm một người tu lại xuất hiện.
Về đi tiếp nhận gia tài
Đêm 11.05.2016, sau những lần im lặng trả lời đồng ý, mười lăm nhánh hoa hồng được đặt vào chiếc bình mang tên Hoàng Yến, một dấu ấn cho cuộc đời cậu. Cậu đã được tiếp nhận là thành viên của gia đình “y vàng”. Giờ phút thiêng liêng ấy là kết quả cho mười chín năm trời ôm ấp, một chặng đường có bao nhiêu là thử thách. Những lần phản đối của người thương, những cám dỗ của cuộc đời đã lắm lúc khiến cậu muốn gạt bỏ đi giấc mơ ngày trước. Bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu đổ vỡ được xây dựng lại, giấc mơ thành hiện thực. Ngày 12.05.2016, mái tóc xanh trả về cho mẹ, cho quê hương, cánh cửa được mở và con đường được rộng lớn thêm.
Thư tình
“Bạch Đức Thế Tôn, hôm nay là ngày 03.11.2016, ngày con chính thức biểu hiện hai mươi năm trên hành tinh xinh đẹp này, là ngày mà con đường lý tưởng được thấy rõ. Con đường mà ở đó tình thương của con được mở rộng bằng nền tảng của hiểu biết. Con nhận diện rằng, trong quá khứ vì những vụng về, vì kém hiểu biết mà con đã gây ra nhiều đổ vỡ, nhiều vết thương cho thân tâm con cũng như cho những người con thương.
Con đã từng tư duy, hành xử và nói năng một cách vô thức, con đã không trân quý được sự có mặt của những người thương, của những điều kiện hạnh phúc quanh con. Con đã sống một lối sống hời hợt và tưới tẩm cho mình cũng như những người thương những hạt giống không tốt. Hai mươi năm biểu hiện nhưng đã có bao nhiêu cơ hội tuột khỏi tầm tay rồi?
Kính bạch Thế Tôn, giờ phút này con xin trở về ý thức, trở về thật sự để nhận diện rằng con đã có đường đi, con đường của hạnh phúc chân thật, của tình thương lớn. Ở đó con có tình huynh đệ, có cả gia tài mà Bụt, Tổ cũng như Thầy đã truyền trao. Con có lý tưởng để phụng sự, để đem cả trái tim thương yêu có mặt nơi mọi người cần. Con biết rằng, để có thể vững chãi trên con đường đẹp này, con cần trở về chăm sóc bản thân mình nhiều hơn, ôm ấp những tập khí mà ngày trước do vụng về con đã tạo ra. Con nguyền thực tập làm mới lại bản thân, nguyền thiết lập những thói quen mới, nguyện nắm lấy cơ hội mà mỗi phút giây Đức Thế Tôn đã trao tặng. Con đã và đang là dòng tiếp nối của Bụt, của Tổ, của Thầy. Giờ phút này xin Người chứng minh, gia hộ và yểm trợ cho con!”
Khúc hát tuổi hai mươi
Yên Tử thương! Lá thư vừa được viết xong, chỉ còn vài phút nữa thôi, lời hứa hẹn sẽ được đọc lên và ngọn lửa sẽ gửi nó đến Người. Từ giây phút ấy em sẽ mới và mỗi phút giây đều là cơ hội, đều là phần thưởng mà cả vũ trụ un đúc dành cho em. Hôm nay em sẽ hát bài hát của tuổi hai mươi, cái tuổi đầy mây trắng, gió xuân, cái tuổi hai mươi xanh lạ thường. Cái tuổi tràn đầy nhựa sống và nhiệt huyết, cái tuổi của mơ ước, của hy vọng, của khát khao khám phá. Tuổi hai mươi, “em tung tăng cho vui đời”, em có cần phải lo nghĩ gì nhiều đâu nào, em đã có đường đi, đã có lý tưởng trong tay, em có tình huynh đệ, em có cả một bầu trời thênh thang. “Hai mươi em cho đời một giấc mơ”, giấc mơ của tuổi hai mươi là một giấc mơ tinh khôi và trong sáng. Em đem cả một trái tim đi vào đời, một trái tim còn nguyên vẹn, phải chăng những thứ vừa đi qua chỉ là một cơ hội để em hiểu rằng “có em là thế gian thêm một ngày nắng”. Kinh nghiệm là thứ mà con người có được qua thử thách của thời gian, và đó là cơ hội để em có thể tiếp xúc sâu sắc với thứ được cho là khổ đau. “Trời còn để có hôm nay” cơ mà, ngày hôm nay là một ngày rất đẹp, ngày mà cả vũ trụ trao cho em biết bao điều mầu nhiệm. Yên Tử ơi! Giờ phút này em còn trông đợi gì nữa, cánh cửa để ngỏ rồi, cùng tôi bước vào em nhé!