Mộc Lan lắm tình
Thương kính tặng quý thầy, quý sư cô ở tu viện Mộc Lan ngày ấy. Dù chông gai ta không lùi bước, đường gập ghềnh ta đã và sẽ vượt qua. Kính chúc quý thầy, quý sư cô luôn được bình an và vững chãi, thảnh thơi trong từng hơi thở nhẹ.
Mới hôm nào đó về đây
Kiến đàn mừng rỡ ong bầy reo vui
Tiêm cho mấy mũi sưng vùi
Bảo rằng thuốc bổ ngậm ngùi xót xa
Thôi đừng chích nữa xin tha
Nhập gia tùy tục thật là đớn đau
Thời gian thấm thoát qua mau
Mộc Lan ngày trước hôm sau thế này
Quý vị tu sĩ về đây
Khai vườn lập chúng dựng xây đạo tràng
Xây luôn cơ sở khang trang
Nhờ bàn tay mẹ đảm đang trao truyền
Nhờ cha rèn luyện tinh chuyên
Vận công cầm búa đóng đinh khoan tường
Hoan hô chiến sĩ kiên cường
Trưa hè nắng nóng dọn đường người đi
Dọn tâm hành xấu sân si
Dọn luôn hạt giống lưới nghi trong mình
Để cho trí tuệ phát sinh
Khai thông dòng suối công trình Thầy trao
Nhiều khi vất vả lao đao
Nước mắt huynh đệ tuôn trào Thầy ơi
Khóc xong lại nở nụ cười
Vui buồn như giọt sương rơi đầu cành
Bấy lâu tâm nguyện đã thành
Mộc Lan nay đã nên danh giữa đời
Trúc, Mai hai xóm có rồi
Pháp môn chánh niệm tuyệt vời nương theo
Lấy dây hơi thở làm neo
Bước chân vững chãi thuyền chèo rong chơi
Bây chừ chúng con phải rời
Visa hết hạn tạm thời chia tay
Vô thường biến chuyển mỗi ngày
Tan rồi hợp lại có ngày gặp nhau
Cớ chi giọt lệ tuôn trào
Mộc Lan thấy vậy mà sao lắm tình.
Chân Đồng Đoan