Hạt tương lai vừa thấm nhuận hồng ân
Thích Đồng Trí
Xóm Thượng, ngày… tháng… năm…
Kính bạch Thầy!
Sáng nay, suốt thời gian ngồi thiền 45 phút, hình ảnh của Thầy đi lên trong đầu con và con cứ dõi theo một cách tự nhiên mà không dùng hơi thở chánh niệm để dừng lại suy tư như cách con thường làm.
Sau giờ ngồi thiền, con đi thiền hành ngoài trời nơi con đường nhỏ trải sỏi. Con đường đẹp và bình yên lắm Thầy à. Đẹp và bình yên cả lúc sáng sớm, buổi trưa, buổi chiều và buổi tối. Con theo dõi hơi thở, có ý thức từng bước chân và con cũng thấy rất rõ Thầy đang đi thiền hành với con, trên môi Thầy mỉm một nụ cười rất sâu và thầm lặng. Lúc đó, một cách rất tự nhiên, nước mắt con chảy dài. Con đã khóc trong niềm vui vì con thấy Thầy đã thật sự có trong con!
Sự sống đang vận hành. Cảnh vật thiên nhiên bên này khác hẳn so với quê nhà. Có những khi con đứng ngắm bầu trời, thấy những hiện tượng xảy ra rất lạ đối với con. Đã 10 giờ đêm rồi mà trời vẫn còn sáng, một bên thì mặt trời lặn và một bên thì trăng tròn ngày rằm đang lên. Đứng trước hiện tượng như vậy con thấy rất vui. Như thế này thì kể cho mọi người ở quê nhà làm sao mà tưởng tượng ra và tin cho được. Cây cối cũng vậy. Khi mùa đông đến, nhìn vào những khu rừng, tưởng chừng như những thân cây kia đã chết khô, chỉ còn là bộ xương đứng trơ trọi, chịu đựng cái giá rét của mùa đông, nhưng khi xuân về thì chúng đâm chồi nảy lộc thật nhanh. Lúc đó, con chỉ thầm nói “đúng là đến để mà thấy”, chứ diễn tả bằng lời khó mà hình dung ra được.
Bạch Thầy, con biết Thầy đã hy sinh và tạo rất nhiều thuận duyên cho con. Thầy đã cho con ra Huế học và con đã tốt nghiệp Phật học viện. Sau đó, con lại vào Sài Gòn học thêm một năm nữa, rồi được Thầy đồng ý cho đi du học Đài Loan một năm, và cuối cùng con lại xin phép Thầy được qua Làng Mai nước Pháp để thực tập pháp môn chánh niệm thì Thầy cũng hoan hỷ. Trong khoảng thời gian này, mặc dù ở chùa huynh đệ không có nhiều nhưng Thầy vẫn cho con đi tìm cầu học hỏi. Thầy đã hy sinh rất lớn để cho con được trọn vẹn ý nguyện của mình.
Thầy thương kính, trong buổi ngồi thiền, con thấy rất rõ nụ cười của Thầy. Nụ cười ấm áp ấy con đã nhận được trong những buổi hầu trà Thầy. Bây giờ, nụ cười ấy đã lên đường và đi luân hồi rất rõ trong tâm con. Đó là một sự luân hồi đẹp, phải không bạch Thầy. Con ý thức rất rõ, chỉ bằng sự thực tập có phẩm chất con mới có thể tiếp nối gia tài tâm linh mà Phật, chư Tổ và Thầy đã truyền trao lại cho con. Con biết, chỉ có phẩm chất tu học mới chính là hoa trái quý báu nhất con dâng lên Thầy để báo đáp thâm ân Thầy đã sinh con ra trong gia đình tâm linh này. Con nguyện tiếp nối thật đẹp để xứng đáng tình thương và sự yểm trợ của Thầy.
Con muốn ghi lại những gì đã đi lên trong lòng con sáng nay khi nhớ về Thầy. Thầy ơi, Thầy đi dạo quanh vườn chùa thì Thầy cho con thăm hai cây bồ đề – hai vị hộ pháp lớn cho chùa mình. Cho con thăm từng ngóc ngách, từng mảnh vườn, từng bia tháp ở chùa tổ Thiền Lâm. Tất cả những nơi đó đều rất quen thuộc và gắn bó với cuộc đời con.
Vài lời kính thăm Thầy. Con kính chúc Thầy luôn có sức khoẻ. Chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày giỗ Tổ, con xin kính lễ.
Làng Mai, cuối xuân,
Đệ tử của Thầy!