Hạnh phúc của em và tôi
Niềm háo hức lại xuất hiện trong tôi khi giờ đi bộ thể dục như mọi ngày đã đến. Tôi vui là bởi vì tôi mới phát nguyện thực tập đi bộ như thế mỗi khi thời khóa buổi chiều kết thúc. Tôi quyết định thay đổi hình thức tập thể dục buổi chiều bằng việc đi bộ, vì tôi nhận thấy nó tốt cho tôi trong hiện tại. Bắt đầu bằng lời phát nguyện dũng mãnh đó cho nên chiều nào cũng thế, dù bất kể thời khóa gì thì ngay sau đó tôi cũng sẽ sửa soạn giày, tất, mũ, áo để bắt đầu tận hưởng những bước chân hân hoan qua các cánh đồng sắn xanh tốt, đi xuyên qua những đoạn đường cỏ quanh co dẫn ra đường lộ. Tôi thấy hạnh phúc lắm vì từ khi phát nguyện đến giờ, ngày nào tôi cũng thực hiện được điều đó và vẫn còn cảm thấy rất nhiều hứng thú với việc thực hiện nó. Đây là một niềm vui mới mà tôi dành tặng cho mình và để nuôi dưỡng mình hơn trong đời sống tu tập với những thời khóa công phu cùng đại chúng.
Thầy tôi đã dạy chúng tôi tự hỏi chính mình và phải trả lời thật lòng những câu hỏi. Trong những câu hỏi ấy có câu: mình có thực tập đi bộ mỗi ngày không? Bây giờ thì tôi đã có thể trả lời với tôi và cả Thầy trong tôi nữa rằng: “Dạ thưa có. Con đang đi bộ thể dục mỗi ngày vì con thấy đây là món ăn quan trọng mà con cần ăn và duy trì để có đủ năng lượng tươi vui mà hiến tặng sự có mặt của mình trong các thời khóa, cũng như trong những công việc mà đại chúng giao phó. Và cũng là để cho phẩm chất trong những giờ phút ấy được tốt đẹp hơn”. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy mình không thể không đi bộ mỗi ngày. Nó không thể thiếu không chỉ vì tôi phải đi bộ, bởi vì không đi bộ thì tôi vẫn có thể chọn cho mình một hình thức thể dục khác. Nó không thể thiếu ở đây là bởi trong tôi vẫn đang dạt dào năng lượng của ý chí cùng lời phát nguyện thật quyết tâm của mình. Tôi muốn thực hiện thành công với những phát nguyện mà mình đã đặt ra.
Chiều nay, niềm hân hoan đó còn tiếp tục biểu hiện trong tôi. Và tôi có thể cho mình là người hạnh phúc hơn ai hết trong những vị đi bộ với tôi hôm nay. Nhưng sư em của tôi đã đến và cho tôi cùng thừa hưởng một niềm hân hoan và hạnh phúc đang có trong em lúc đó, và nó có thể còn lớn hơn cơ! Em vừa nghe được tin Thầy sẽ về Thái Lan trong vài tuần nữa. Thông tin này đến quá nhanh và quá bất ngờ. Chính bản thân tôi khi mới nghe như vậy cũng có cảm giác không dám tin và lại còn cho rằng đó là một lời nói vui vì có thể trong em và trong người đã nói chuyện với em đang nuôi ước mong Thầy về Thái. Sự thực thì đó luôn là mong ước của cả Tăng thân Thái Lan mà. Tuy là vậy, càng tiếp tục đi trên đoạn đường đó thì niềm hân hoan và hạnh phúc của sư em càng làm tôi phải nên nhìn nhận nó là một sự thật, một sự thật đầy bất ngờ, khó tin nhưng dường như đang là đúng lắm. Và cũng bởi vì tôi đã cảm nhận được hạnh phúc của em lớn quá, thánh thiện quá khiến tôi phải thực sự trân trọng và hạnh phúc cùng em.
Mặc kệ chúng tôi có đề cập đến vấn đề gì thì em cũng chỉ từ đầu đến cuối vui vẻ với chuyện Thầy sẽ về Thái, xen vào đó còn là một hình ảnh phụ họa rất dễ thương với ánh mắt, nụ cười rạng rỡ đầy sung sướng của em. Không sung sướng sao được. Từ khi em được xuất gia đến giờ, em và các sư em của em chưa bao giờ được gặp Thầy. Chính vì thế mà hạnh phúc bây giờ của em không phải là của riêng em nữa, nếu không nói rộng hơn là của toàn thể đại chúng.
Tôi bắt đầu nghĩ đến các sư em của tôi, những em chưa từng được gặp Thầy qua hình hài năm uẩn một cách trực tiếp. Niềm sung sướng của em làm tôi bỗng dưng không chỉ sung sướng lây mà còn có cảm giác nghẹn ngào xúc động. Chính ánh mắt sáng long lanh và nụ cười tươi vui, mừng rỡ kia là một hạnh phúc em hiến tặng cho tôi và những người xung quanh em trong buổi chiều hôm nay. Không chỉ sáng cho người niềm vui mà với em, em đã cho những người như tôi một buổi chiều bình an nhẹ nhàng, một thứ năng lượng hân hoan, tinh khôi như làn hương thơm ngát lan tỏa trong không khí khởi đầu một ngày mới. Niềm hân hoan đó là cảm xúc tôi dành tặng cho sự kiện sắp xảy ra tại đây.
Thầy về là một điều hy hữu, là điều ước mà cả em và tôi chỉ có thể dám ước mơ mà chưa khi nào dám nghĩ nó lại đến nhanh như vậy. Hạnh phúc đến bất ngờ như vậy sao! Tôi đã nghĩ nếu thông tin này được truyền đi trong chúng thì chắc sẽ có những cảm nhận khác nhau. Tất nhiên là toàn thể đại chúng đều rất vui mừng. Nhưng có thể đâu đó bên cạnh niềm vui chan chứa hồn nhiên của các sư em tôi thì lại là những lo toan của quý sư cha, sư mẹ, sư anh, sư chị của tôi cho chuyến về của Thầy. Những người còn nhỏ như chúng tôi thật sướng vì chẳng bao giờ phải lo nghĩ xa đến vậy, chỉ thấy tin vui là tận hưởng và háo hức đón chờ một cách thật hồn nhiên vô tư. Làm em như em và tôi thật sướng!
Tôi nhớ đến buổi pháp đàm lúc chiều. Có một vị đã chia sẻ ý định sẽ làm gì để đón nếu Thầy về. Ngoài những sửa soạn về không gian bên ngoài để khi Thầy về có thể thoải mái tận hưởng nơi đây thì mình cũng nên chuẩn bị gì để có được một món quà quý giá và ý nghĩa hơn dâng lên Thầy. Và câu trả lời cũng được vị đó chia sẻ là hãy nên quay trở về mà sửa soạn lại mình và thực tập có phẩm chất hơn nữa với những hoa trái của hiểu biết, thương yêu, hạnh phúc để từ đó có thể làm thành một món quà xứng đáng dâng lên Thầy. Những điều chia sẻ đó đến bây giờ còn đọng lại trong tôi và tôi thấy mình cũng nên thực tập như vậy. Chúng tôi còn rất nhỏ để phải lo kế hoạch này kia nhưng chúng tôi có thể phụ giúp cho các sư anh, sư chị làm những công việc chuẩn bị ấy. Và quan trọng là chúng tôi sẽ đầu tư thực tập hơn để xứng đáng với món quà Thầy dành tặng cho chúng tôi lần này.
Cám ơn em đã cho tôi một buổi chiều đi bộ với rất nhiều niềm hân hoan. Tôi sẽ đầu tư vào sự thực tập của mình bằng cách mỗi ngày tham dự thời khóa hết lòng. Và nhất là duy trì thời gian đi bộ thể dục của mình, giữ gìn cho mình đủ sức khỏe để có thể đóng góp vào quá trình chuẩn bị chung của đại chúng. Tôi nghĩ, nếu tôi làm được như vậy có nghĩa là tôi rất hạnh phúc và vì thế mà Thầy trong tôi và cả em nữa cũng sẽ rất hạnh phúc. Tôi thầm biết ơn sự trở về của Thầy cho nơi này. Vì đó chính là hạnh phúc của em và của tôi!
Chân Trăng Núi Na