Lại một góc mới nữa mở ra một cách thân quen. Vẫn vậy! Cứ mỗi lần chuyển đến một nơi ở mới, điều đầu tiên tôi làm cho mình là kiến tạo một góc nhỏ bình yên. Đó là nơi tôi về với mình mỗi sớm mai thức dậy để tri ân những nhiệm mầu của cuộc sống; nơi tôi có mặt cho những riêng tư để hiểu để thương chính mình; mà cũng là nơi tôi lặng về với những khoảnh khắc tiễn đưa một ngày đi qua để nhìn lại, làm mới bản thân và hứa hẹn cho một ngày mới lý tưởng. Đi đến đâu tôi cũng mang theo bên mình một góc mới – một trú xứ an bình không thể thiếu trong cuộc đời xuất sĩ của mình. Nếu có ai hỏi: “Sống và đi qua thật nhiều trung tâm – từ Bát Nhã, đến Diệu Nghiêm, qua xóm Hạ, lên thiền đường Hơi Thở Nhẹ, rồi về xóm Mới, ở Thái Lan, nay lại có mặt ở Việt Nam, vậy thì nơi nào là nơi tôi gắn bó và yêu thích nhất?’’. Tôi sẽ trả lời một cách chân thành rằng: “Nơi mà tôi gắn bó và yêu thích chính là những góc mới này’’. Tôi đã được nuôi dưỡng, chở che, ôm ấp; tôi đã được trị liệu, chuyển hóa, lớn lên và mạnh mẽ hơn từ nơi này. Giờ phút này tôi đang ngồi nơi góc mới để viết xuống những tâm tư, vài trải nghiệm và cảm nhận của mình. Thật vui!
Đặt chân đến Tuệ Uyển, lòng tôi thật hân hoan vì có quá nhiều những đổi mới. Nhìn đâu tôi cũng tiếp xúc được với những tấm lòng, những bàn tay xây dựng – con đường lát đá, hai hàng cau chạy dài từ cổng chùa vào tới cư xá thật có duyên; nhà bếp, nhà vệ sinh, các khu hành lang đều được sửa chữa khang trang, sạch và đẹp hơn. Hai năm về trước, tôi đã từng sống nơi đây hơn 6 tháng, nên đứng trước những đổi thay này, tôi thật sự xúc động và mừng vui. Niềm biết ơn thắp sáng, niềm hạnh phúc rõ ràng, tôi thật sự trở về trong niềm an vui sâu sắc.
Tuệ Uyển nơi tôi về, một không gian tĩnh lặng và bình yên. Chùa thưa người nên thế! Chỉ có vỏn vẹn bảy tám chị em xuất sĩ cùng với chín em tập sự sum vầy trong ngôi chùa nhỏ này. Tôi thấy ấm lòng ngay sau buổi đầu tiên đến đây. Rời khung trời Làng Mai Thái Lan có đến gần 200 người, mà về nơi đây chỉ có chưa đến 20 người, vậy mà trong tôi không có một cảm giác hụt hẫng nào, vì rằng ở đây tôi vẫn bắt gặp năng lượng tu học hùng tráng, vẫn được nuôi dưỡng bởi pháp vị của Tăng thân và của chính mình. Các em tập sự với tâm ban đầu mạnh mẽ, chăm tu, chăm học, còn các sư chị thì sự tu học thể hiện tâm bồ đề kiên cố qua hơn 10, 11 năm tu tập. Tôi thả mình một cách chân thật, tự nhiên và bình thản vào lòng tăng thân.
Những buổi sáng được quét lá sân chùa, tiếng chổi cho tôi thật nhiều hạnh phúc trong từng giây phút hiện tại. Và cũng từng giây phút đó, với nụ cười và hơi thở đều đặn thân quen, tôi được mời về với những ngày tháng đầu tôi tập sự làm người xuất sĩ. Tiếng chổi đưa tôi về với con đường từ tháp chuông Rừng Phương Bối đi xuống Bếp Lửa Hồng, với khoảnh khắc tôi nâng tròn chánh niệm trong từng tiếng chổi và hành động quét lá.
“Siêng năng quét đất Bụt
Cây tuệ nẩy mầm xanh” (Thi kệ Sư Ông)
Tôi mỉm cười. Mới đó mà đã 11 năm qua rồi! Tôi đã lớn. May quá tôi vẫn còn siêng năng quét đất Bụt. Hoa tuệ tôi đã nở và đang nở trong vườn tâm, dù chưa nhiều lắm nhưng đủ để giữ gìn hạnh phúc, đủ để nuôi lớn niềm tin trong lòng, giúp tôi sống và trân quý con đường tôi đang đi.
Những hoài niệm trong trẻo, ngây ngô của thời tập sự, sa di, những ngày tháng ở thiên đường Bát Nhã nối nhau tràn về hạnh phúc. Chuỗi ngày tháng ban đầu ấy đẹp thật! Bao nhiêu hình ảnh còn lưu lại sâu sắc, thân thương. Hình ảnh của mỗi buổi sáng họp chúng vui vẻ trước cư xá Liễu Xanh, chị em cùng hát, cùng cười, vui khi được nhắc nhở – bài ca muôn thuở vẫn là để dép và phơi áo quần cho ngay ngắn, thực tập im lặng cho nghiêm chỉnh và các điểm uy nghi còn thiếu sót khác,… Hầu như hôm nào cũng có người mới ra trình diện. Ai cũng phải trải qua khoảnh khắc bối rối khi ra mắt đại chúng với hơn 150 đôi mắt hướng về mình, sẵn sàng cười với những câu nói vụng về, ngây ngô. Những tiếng cười thân thương ấy là vòng tay đón nhận, ôm ấp, nâng đỡ và bao dung. Thời sa di ấy tình huynh đệ cao vút, tâm bồ đề mạnh mẽ như không sợ bất cứ một chướng ngại nào, chỉ quyết một lòng đi tới. Tôi chợt vui mừng khi thấy mình đang được tiếp nối nơi bóng dáng các em tập sự nơi đây. Dòng chảy của Tăng thân vẫn đang tiếp tục, Bát Nhã đã hóa thân khắp chốn, tôi mỉm cười trân trọng dòng thời gian và lịch sử nối dài.
Thời gian đi qua, những đổi thay đã rèn luyện tôi, tôi thấy mình trưởng thành hơn nhiều trong từng hành xử, tư duy, tôi đơn giản hơn với cái nội tâm vốn dĩ phức tạp của mình.Tôi tự nhiên là mình với những gì tốt đẹp và cả những vụng về, khiếm khuyết vẫn đang còn đó. Tuệ Uyển, Trạm Tịch nơi tôi trở về với quê hương Việt Nam yêu thương. Tôi vẫn còn đây nguyên vẹn một tấm lòng, sẵn sàng đôi bàn tay hiến tặng. Dù rằng điều kiện ở đây còn nhiều hạn chế, nhưng lửa vẫn còn chờ khơi lại bếp lửa hồng năm xưa.
Thầy vẫn còn đó là chỗ dựa tinh thần vững chãi, cùng tăng thân tôi không có chi ngần ngại. Bạn lành đang có mặt khắp nơi yểm trợ, nâng đỡ, bảo bọc và đang cùng chúng tôi đi về tương lai. Bài hát Về Giữa Đất Trời với lời thơ sư cô Đức Nguyên và tôi viết, được hát lên trong trẻo niềm tin yêu. Con đường tu học, con đường dựng xây và phụng sự vẫn đầy hiểu thương và hạnh phúc. Tôi thấy mình và bạn bè đang vui giữa đất trời lặng yên ươm nắng.
Về Giữa Đất Trời
Sư cô Đức Nguyên
Sư cô Tuyết Nghiêm
Ta ở giữa đất trời
Ươm nắng hồng tinh khôi
Cho tim người ấm lại
Cho nụ cười thêm tươi
Ta ở giữa đất trời
Buồn vui một cuộc chơi
Gió thu sao vội tới
Lá rụng hoài không thôi
Ta ở giữa đất trời
Lặng yên một mình thôi
Đường này ta làm bạn
Bước này ta dạo chơi
ĐK: Xuân đã về đây giữa đất trời
Ý xuân thêm thắm, cảnh thêm tươi
Ai hay nữ sĩ vui ngày mới
Thắm cả hồn thơ, thắm nụ cười
Ta về giữa đất trời
Trạm Tịch từng ngày vui
Nghĩa ân tròn nhịp thở
Hiểu thương hiến tặng người
Ta về giữa đất trời
Tuệ Uyển lòng tươi mới
Thương đời và thương đạo
Bạn lành khắp nơi nơi.