Trước năm 2016

Nẻo về tiếp nối đường đi

“Hình ảnh các tác viên xã hội năm xưa lại hiện ra trong chúng con. Và chúng con như những giọt nước nhỏ hòa vào dòng sông yêu thương để cùng nhau chảy ra biển Từ Bi chan hòa và rộng lớn. Chúng con được ngồi bên nhau, có mặt cho nhau trong những ngày tụng giới hay những khóa tu chánh niệm. Chúng con thật may mắn được tiếp nhận gia tài là sự bình an là tình thương đích thực, là sự buông bỏ những ý niệm đúng sai và phân biệt… lại còn biết trở về an trú trong giây phút hiện tại khi bên ngoài có giông bão…” – Chân Xuân Tản Viên

Chùa Pháp Vân ngày 18.05.2014

Các cô chú kính thương!

Thật là mầu nhiệm khi bây giờ đây chúng con đang thực sự có mặt tại chùa Lá Pháp Vân để hiến tặng sự bình an và thảnh thơi như là một món quà tri ân dành cho các cô chú tác viên đã chối từ bạo động hy sinh vì lý tưởng phụng sự xã hội.

Chúng con vừa được nghe kể,về những người trẻ đến với nhau trên con đường phụng sự, về dòng tu Tiếp Hiện với ngọn lửa cháy bỏng yêu thương cùng với những nguyện ước, những hoài bão và những hy sinh âm thầm mang nhiều đại nguyện của các cô chú.

Chúng con cũng được nghe kể về hình ảnh những người trẻ đó đã mỉm cười nằm xuống cho hòa bình, cho tình thương được thắp sáng. Theo con nghĩ các cô chú ấy không bao giờ mất đi mà đang ẩn tàng dưới hình thức nào đó. Để rồi biểu hiện ở khắp nơi giữa đất trời, cây cỏ cũng như trong mỗi nụ cười, hơi thở và bước chân bình an của chúng con.

“Nước mắt bỗng ngừng trôi, khi người đã nguyện dâng
Thân mình làm đuốc hồng, cho đồng lúa trổ bông
Cuộc sống chết nào đây? Đau buồn sẽ đổi thay
Đem mình vào kiếp người, thoát khỏi nỗi tử sinh.

Cành mai đã rụng rơi, rơi rụng xuống cuộc đời
Một cành mai rụng rời, làn hương vẫn chẳng phai
Người không riêng của ai, nhân loại vẫn của người
Đặt mình trong dòng đời, tử sinh cũng là vui…”

Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã 47 năm. Mặc dù đất nước thôi không còn chiến tranh và bom đạn nữa, nhưng vẫn còn trong tình cảnh đói hiểu và nghèo thương, gia đình mất truyền thông, môi sinh bị tàn hoại khiến cho môi trường xung quanh và trong tự tâm chúng con vẫn còn có nhiều nội kết và mất mát.

Thế nhưng, chúng con vẫn có niềm tin vào cuộc sống vì chúng con đã có con đường đi, chúng con đã có nẻo về để tiếp nối. Biển gia tài các cô chú để lại cho chúng con là dòng sữa Pháp, là hơi thở chánh niệm, là bước chân thảnh thơi và tình thương lớn. Có tình thương lớn rồi chúng con có được tự do lớn để ôm ấp, trị liệu và chuyển hóa những niềm đau nổi khổ của chính tự thân và những người thân xung quanh mình.

Các cô chú kính thương,

47 năm đã trôi qua những câu chuyện phụng sự bằng con đường bất bạo động của các cô chú luôn được trao truyền và tiếp nhận qua bao thế hệ. Trong thời chiến giữa hai làn bom đạn đầy gian nguy và thử thách mà các cô chú vẫn vững chãi bên nhau, cùng xây dựng Làng Tình thương, trường TNPSXH để đến với dân nghèo thiếu ăn thiếu học thiếu sức khỏe.

Điều khâm phục nhất vẫn là khả năng sống an lạc và hạnh phúc của các cô chú cùng với niềm tin vững chắc vào giáo Pháp và sự tu tập mang lại hoa trái của chuyển hóa, chữa trị và niềm vui cho mọi người. Nguồn vui sống của các cô chú là làm việc giúp người và giúp chuyển hóa xã hội. Đó chính là tình thương đích thực, tình thương lớn và cũng là một bài pháp sống vượt xa những gì ngôn từ có thể diễn tả được.

Đất nước đã đi qua chiến tranh và tìm lại được hòa bình. Tuy vậy các thế hệ sau vẫn tiếp tục đi trên con đường hiểu thương của các cô chú. Những người tác viên của khóa 1,2,3,4 và 5 giờ đây đang là những cây đại thụ cho chúng con nương tựa và tiếp nối. Chúng con đã được đi theo các cô chú trong những chuyến đi từ thiện của chương trình Hiểu và Thương. Nhiều chiếc cầu nhỏ đã được xây ở những vùng xa xôi hẻo lánh, hàng trăm giếng nước hoa màu đến với vùng nông thôn khô cằn sõi đá, cả ngàn học bổng cho trẻ em nghèo hiếu học và cả những trường mẫu giáo hiểu thương hay quà Tết cho người dân nghèo.

Mỗi một hành trình, mỗi một chuyến đi chứa đựng biển tình thương bao la vô bờ bến. Các cô chú đã lớn tuổi rồi, có người đầu bạc trắng xóa. Thế mà lúc nào tác phong cũng nhanh nhẹn và luôn nở nụ cười hiền khô. Những lần như thế, hình ảnh các tác viên xã hội năm xưa lại hiện ra trong chúng con. Và chúng con như những giọt nước nhỏ hòa vào dòng sông yêu thương để cùng nhau chảy ra biển Từ Bi chan hòa và rộng lớn.

Chúng con được ngồi bên nhau, có mặt cho nhau trong những ngày tụng giới hay những khóa tu chánh niệm. Chúng con thật may mắn được tiếp nhận gia tài là sự bình an là tình thương đích thực, là sự buông bỏ những ý niệm đúng sai và phân biệt, lại biết trở về để an trú trong giây phút hiện tại khi bên ngoài đang có dông bão. Chúng con ý thức rõ ngoài kia đang sục sôi bạo động và hận thù nhưng tự thân chúng con nhờ nương theo tình thương và sự hiểu biết. Chúng con tập quay về chăm sóc tâm hành của mình bằng hơi thở thức và tập dừng suy nghĩ để giữ cho lòng tĩnh lặng và bình an.

Các cô chú kính thương!

Chúng con Tự thấy mình vẫn còn nhiều yếu kém trên con đường thực tập, chúng con xin nguyện giữ vững ngọn đèn chánh niệm, tim vẫn cháy một tình thương không phân biệt và nụ cười an nhiên trên con đường tiếp nối. Chúng con xin nguyện an trú trong hiện tại, đem mắt thương nhìn cuộc đời để có thể tiếp xúc được với sự sống nhiệm mầu, tiếp xúc được với chư Bụt, Tổ và tiếp xúc được với Thầy cùng tăng thân ở khắp mọi nơi.

Thương kính

Con – Chân Xuân Tản Viên.