Lá thư Làng Mai 37 – 2014

Thăm lại chùa xưa

Chân Hồi Nghiêm

Sư Thúc kính thương,

“Con đã về rồi đó, con đã tới thật rồi.”

Sư Thúc ơi, con đã trở về sau hơn 2 năm nương nhờ đất bạn (Thái Lan). Con đã về thật rồi thưa Sư Thúc. Một sự trở về đầy bất ngờ và thú vị. Trong con có biết bao dòng cảm xúc nhưng con nhận ra thật rõ trong con đang tròn đầy hạnh phúc. Hạnh phúc của một đứa con đi tha hương cầu đạo dù đó chỉ là 2 năm, một khoảng thời gian ngắn ngủi con cũng nếm được hương vị của sự trở về. Con nhớ tới Sư Ông mà trong lòng thương kính vô vàn. Con có là gì so với nỗi niềm mong mỏi trở về của Sư Ông, 40 năm xa quê hương chắc hẳn không có một ngôn từ nào có thể diễn tả được tâm trạng của Người, chỉ có thể cảm nhận, dùng trái tim để cảm thương trái tim thôi phải không thưa Sư Thúc?

“Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi”

Vì thế cho nên ai cũng thường nhớ khi đi xa và rồi ai cũng hạnh phúc khi được trở về. Hạnh phúc có mặt đó, nhưng Sư Thúc biết không, con cũng phải thực tập chấp nhận mặt trái của cuộc sống nơi quê hương. Chấp nhận để nuôi dưỡng hạnh phúc trong con. Bước ra ngoài cho con tiếp xúc để nhận ra hạnh phúc thật sự khi con được sống trong lòng tăng thân, có pháp môn, có môi trường tu học, được nuôi dưỡng, được bảo vệ… đó là gia tài quý giá của con. Sư thúc ơi! Con đã trở về, con đã được về thăm chùa xưa, Tổ Đình Từ Hiếu với hai hàng chữ:

“Một đóa hiện linh thoại trao truyền từ Tây Vức.
Năm cánh tỏa kì hương tâm tông tiếp nối tại Tây Phương.”

Lòng con nhẹ nhõm và tràn ngập niềm vui. Con được về nương nhờ đất Tổ để lại được tiếp nhận nguồn năng lượng linh thiêng nơi này. Về đến nhà thật rồi! Bao mệt mỏi của cuộc hành trình trở về bỗng tan biến đâu hết cả. Đặt chân lên mảnh đất linh thiêng, gặp lại chị em ở Diệu Trạm con hạnh phúc đến tràn dâng hàng lệ. Sự thật 100% mà con cứ ngỡ mình đang mơ.

Sư ông và Sư Thúc Diệu Trạm là đây, sau một khoảng thời gian xa cách đã có biết bao đổi thay. Diệu Trạm hôm nay đã trở nên cổ kính nhờ những hàng cây xanh che phủ hay nhờ năng lượng đất Tổ chở che. Lạy Bụt, lạy Tổ, con đã về. Con phủ phục trước Bụt, trước Tổ mà cảm thấy ấm áp vô cùng. Hạnh phúc là đây con đang có. Mở lòng ra con ôm hết cả vào trong để nhờ nguồn năng lượng ấy chữa lành, xoa dịu nỗi lòng xa quê. Con đã về và lại được chạy lên tịnh thất thăm Sư Thúc. Nhưng tiếc quá Sư Thúc đã vắng nhà, có lẽ Người đi dạo cùng thị giả quanh chùa. Con nghĩ vậy nên ngồi chơi ngoài hiên cùng sư em Trăng Tỏ Tường. Nhìn qua ô cửa sổ con thấy rõ căn phòng của Người vẫn vậy, vẫn giản dị với chiếc bàn nhỏ, kệ sách và một chiếc giường… Mọi thứ vẫn còn thân quen quá với con, ngắm nhìn thật lâu để thấy lại những kỉ niệm đẹp nơi tịnh thất. Con kể cho sư em Trăng Tỏ Tường (sư út của tăng thân đó Sư Thúc, sư em mới 12 tuổi nhưng giỏi và dễ thương lắm ạ! Không giống con tinh nghịch đâu, hì hì…)  nghe những lần chị em qua thăm được Sư Thúc cho uống trà, ăn bánh và nghe Người kể chuyện với những trận cười giòn như… bánh tráng nướng. Ôi! Sư Thúc đi đâu mà lâu quá, đến giờ con phải đi thời khóa cùng đại chúng rồi. Vậy là không được gặp Sư Thúc, con đành ra về mà chưa được uống ly trà và ăn vài miếng bánh, hic hic… Ra về mà trong lòng con còn tiếc. Con chợt nhớ ra một nơi có lẽ Sư Thúc đang nghỉ chân để tận hưởng hương thiền nơi mảnh đất linh thiêng này. Dù vậy con vẫn tự dặn lòng phải có mặt với đại chúng trong giờ thiền hành trước đã. Biết đâu trong khi đi thiền hành con lại được gặp Sư Thúc.

Mọi thứ diễn ra làm con trào dâng bao kỉ niệm. Cũng vòng tròn này dưới gốc me, đại chúng cùng nhau hát những bài hát thiền ca, nghe chia sẻ và cùng bước những bước chân bình an, thảnh thơi dạo quanh con đường nhỏ. Con thấy Sư Thúc có mặt đây. Người mỉm cười khi nghe chúng con hát bài “Tiếng chuông chùa cổ”, rồi Người đi tới với chúng con và bước theo sau… Con bước những bước chân đầy ý thức hạnh phúc, con đang thật sự đi trên đất chùa Tổ, con đi với mỗi bước chân có mặt và con mời Sư Ông, con mời Sư Thúc cùng bước với con, cùng con tận hưởng hương vị quê hương. Bước trên con đường đất, hai bên có những hàng thông già trăm tuổi, hay bước trên thảm cỏ xanh, bước trên con đường nhựa, trên lớp lá thông… con cảm thấy thân quen như con chưa từng vắng mặt nơi này. Con đang sống trong hiện tại với ý thức là con vừa mới được trở về, nhưng trong hiện tại con thấy quá khứ đang trở về với con, cho con thêm nhiều hạnh phúc.

Vườn sum họp, con đã tìm được tới nơi tạm dừng chân của Sư Thúc nhưng dường như Người cũng vắng mặt. Dù vậy con vẫn ngồi chơi. Nơi này bình an và yên tĩnh quá thưa Sư Thúc. Xung quanh cây lá xanh tươi với những ngôi tháp cổ mà sao vui vẻ và thân thương quá. Con ngồi chơi bên Sư Thúc để tha hồ kể cho Người nghe những buồn vui, những thăng trầm của khoảng thời gian đã qua. Mặc kệ, con không biết có ai đó nghe con nói không, con cứ nói ra và thấy nhẹ nhõm khi được chia sẻ cùng Sư Thúc. Con buông ra hết cho lòng rỗng không để rồi tiếp tục con đường phía trước. (con thực tập như vậy đó ạ!) Con không biết Sư Thúc nghe rồi có nặng lòng không nữa. Chắc là không đâu Sư Thúc nhỉ? Bởi vì Sư Thúc là người “Vô Sự” mà!

“Về thăm chùa xưa nghe hồi chuông thoáng đưa…”. Con hạnh phúc biết bao khi lại được nghe tiếng chuông đại hồng vang vọng giữa núi đồi Dương Xuân. Con tìm cho mình một góc nhỏ trong ni xá để được tận hưởng trọn vẹn món quà mầu nhiệm mà lâu rồi con không có ấy: “Nghe chuông phiền não tan mây khói. Ý lặng thân an miệng mỉm cười…”. Tiếng chuông vang lên giữa núi đồi u tịch xua tan màn đêm tăm tối. Con ngồi yên và gửi lòng theo tiếng chuông, khắp châu thân con như đang được chăm sóc, từng tế bào trong cơ thể được tiếp thêm nguồn dinh dưỡng. Con thấy lòng nhẹ tênh, nhẹ như áng mây hồng đang bay về chân núi để nghỉ ngơi khi hoàng hôn buông xuống, không chút vướng bận, không màng lợi danh.

Con về đến Diệu Trạm đã 8 giờ tối mà sáng hôm sau 6 giờ thì đại chúng đi làm ruộng. Nghe đi làm ruộng con hào hứng lắm ạ! Con xin được đi theo, mấy chị em nói con ở nhà nghỉ ngơi vì đi xe đường xa sợ con mệt, dậy không nổi rồi làm ruộng mệt nữa. Mệt thật khi đi xe cả ngày lại thêm những ngày trước khi về, con thức khuya với những cuộc đưa tiễn của chị em bên nớ… nhưng về đến là con đã thấy hết mệt và thêm được đi ruộng nên con thấy vui, cơ hội hiếm có làm sao mà bỏ lỡ được, hì hì…

“Ui chao! Ở mô chui ra ri?” Câu nói nghe thật vui tai mà thân thương quá đỗi. “Chú mi về khi mô rứa? Ở bên nớ “khôn” có ruộng nên về bên ni là đi xuống ruộng liền rứa à? Tội ghê hỉ, thèm được lội bùn quá phải khôn?” Con được chào đón với biết bao câu hỏi dễ thương đó thưa Sư Thúc. Dạ đúng thật. Con thích ruộng. Được cùng làm ruộng với anh chị em con thấy vui lắm và có dịp xuống ruộng cho con cơ hội nhớ tới hình ảnh những bậc đi trước trong sơn môn. Con biết ơn chư vị đã để lại cho chúng con hôm nay mảnh ruộng này để canh tác. Con cũng nhớ tới Sư Thúc với hai bao lúa trên hai tay. Sư Thúc khỏe thật, bây giờ chúng con có tăng thân vừa làm, vừa chơi, chung tay góp sức và lấy đó làm cơ hội thực tập. Con được biết hiện giờ chỉ còn Từ Hiếu với Diệu Trạm là làm ruộng thôi. Các chùa khác vì ít người nên đã gửi lại ruộng cho Tổ Đình, vậy là ruộng nhiều hơn trước nhưng cũng không là gì khi có tăng thân. (Con tin vậy, hì hì…) Nhìn anh chị em chân lấm tay bùn mà cười tươi vui vẻ, chung tay cùng cào cỏ, gom rác để chuẩn bị cho vụ mùa mới. Con thấy mình thật hạnh phúc, thật may mắn khi được sống trong tăng thân có anh chị em cùng tu, cùng làm, cùng học và cùng chơi… Đi làm ruộng để chúng con nhận ra được giá trị của hạt gạo, miếng cơm và cũng để hiểu phần nào sự cực nhọc của người dân. Dù mỗi ngày chúng con được nhắc nhở thực tập quán niệm trong khi ăn nhưng làm sao bằng sự thực chứng cái cực khổ “bán mặt cho đất bán lưng cho trời” phải không ạ?

Có người đến, có người đi, có người ở lại… Con đã nhận ra nhiều gương mặt mới ở chùa Tổ, các sư em xuất gia sau này, các chú điệu mới hoặc quý sư anh, sư chị từ các trung tâm khác về và rồi con cũng thấy vắng một số khuôn mặt thân quen một thời. Nhưng vẫn còn đây ngôi Tổ đình cổ kính uy nghiêm, vẫn còn đây chư Bụt, chư Tổ, quý Ôn, quý thầy, quý sư cô và đại chúng tu học mỗi ngày. Con nhìn để nhận thấy sự vô thường của cuộc sống mà nhắc nhở mình trân quý những gì đang có nơi này, nhắc cho con sống sâu sắc. Con thầm biết ơn quý thầy, quý sư cô và đại chúng nơi đây đã giữ gìn và nuôi dưỡng mảnh đất linh thiêng này cho con cơ hội được về nương tựa.

Con đã về để rồi con lại tiếp tục ra đi, ra đi để lại trở về với ngôi nhà tâm linh đích thực…

Sư cháu dễ thương