Lá thư Làng Mai 37 – 2014

Ước mơ của má, cuộc đời của con

Chân Hoan Nghiêm

Má ơi! Con muốn đi tu.

“Má ơi con muốn đi tu” là khao khát của con từ hồi con còn nhỏ. Má của con kể lại rằng từ lúc mới ba tuổi, con thường  nói với má: “Má ơi! ngày mai mình đi chùa đi.” Má hỏi con: “Đi chùa để làm gì?” Con trả lời: “Mình mua cam, mua nho lên cúng cho Phật và lạy Phật.” Má hỏi con: “Vậy cúng xong có lấy nho về không?” Con trả lời: “Dạ không, để lại cho Phật ăn.” Vậy là ngày mai hai má con cùng đi chùa.

Khi con lớn hơn một chút, má mua cho con một chiếc xe đạp nhỏ. Lúc đó con học lớp hai, đã biết chùa nên con đi theo các ông các bà lên chùa tụng Kinh Pháp Hoa mỗi chiều thứ Bảy và đi sinh hoạt Gia đình Phật tử chiều Chủ nhật. Lúc đó mỗi khi đi chùa con cảm thấy như được về nhà của mình và ở chùa là cuộc sống của mình, chỉ cần lên chùa là con đủ hạnh phúc rồi mặc dù tụng kinh cùng mọi người mà con không hiểu gì cả, vậy mà con cũng không thấy chán.

cuộc đời của conKhi con bắt đầu học lớp sáu, thứ Bảy phải đi học nên con nghỉ đi tụng kinh, chỉ tiếp tục đi sinh hoạt ở chùa ngày Chủ nhật. Đây cũng là thời gian con thay đổi rất nhiều. Học cấp hai thì có bạn nhiều hơn nên con chơi cũng nhiều hơn. Tuy nhiên con vẫn còn hiền lành vì còn là đàn em nhỏ nhất trong trường và còn ham học.

Nhưng khi lên lớp Bảy thì con đã quen trường và các quán bán quà xung quanh nên giờ ra chơi, chúng con thường có mặt ở đó. Giờ học con cũng chú tâm theo dõi bài vở, nhất là những môn sở trường của mình như: toán, hóa, địa… nhưng có những môn học không thích thì lúc đầu con cũng tập trung, nhưng không hiểu sao từ từ con thấy chán và theo bạn bè bỏ tiết ra ngoài chơi.

Lúc đầu cũng chỉ đi ăn bánh trái, sau đó đi thụt bida hay trượt patin. Chơi hoài những môn ấy cũng chán, con bắt đầu vào quán internet chơi game. Những trò chơi toàn là cảnh chiến tranh, đánh nhau, giết nhau nên tưới tẩm hạt giống bạo động trong con rất nhiều mà con không hề hay biết. Khi vào lớp tỏ ra ta đây là đại ca, chỉ cần đứa nào nói chơi một câu mà con không thích hay làm rớt của con cây bút là sau giờ học có ngay một trận đòn cho người kia biết ta là ai. Con chơi chung một nhóm hơn mười đứa nên hôm nào đi học hầu như cũng có đánh nhau.

Một hôm vào mùa hè của năm con học lớp tám, ở chùa có mở một khóa tu chánh niệm gồm có thầy Giác Không và quý thầy ở Tu viện Bát Nhã về tổ chức hướng dẫn tu học. Con được tham dự khóa tu đó. Ngày đầu con thực tập đi thiền, ăn cơm im lặng v.v… nhưng chỉ làm theo một cách vô ý thức, không có ấn tượng gì. Qua ngày thứ hai của khóa tu thì ước muốn năm xưa như được khơi dậy trong con, ao ước được đi tu. Hôm đó có pháp thoại của thầy Giác Không về đề tài báo hiếu cha mẹ trong cuộc sống. Sau đó có thiền ca, pháp đàm chia sẻ về khó khăn của mình trong gia đình hay ở trường lớp và có giờ thể thao đá cầu.

Con thấy mình như búp măng ở lâu dưới đất bây giờ được trồi lên đón không khí trong lành, đón ánh sáng của địa cầu. Qua những lời chia sẻ của quý thầy giúp con nhìn lại chính con. Con thấy cách con đang sống không phải là con, không phải là ước muốn, là khao khát của con và con cảm thấy thật là nguy hiểm với những gì con đang làm. Mình không thích cái đó mà mình vẫn làm và mình là cái đó mà mình không hay biết. Sau ba ngày thực tập con thấy người tu thật đẹp, không chỉ được sống trong không gian yên tĩnh, bình an ở chùa mà người tu cũng rất trẻ, rất năng động, cuộc sống rất thực tế với chính bản thân và xã hội. Con quyết định xin má: “Má ơi, cho con đi tu!”

Trong gia đình, con là con một nên má dành hết tình thương, niềm tin và hy vọng vào con. Má làm rất nhiều để cho con bằng bạn bè mà không phải thiếu gì cả. Ba má chia tay nhau lúc con mới ra đời nên má vừa làm ba vừa làm má cho con. Cuộc sống của má chỉ nghĩ đến con, chẳng bao giờ má đi chơi kể cả sang nhà hàng xóm vì sợ mất thời gian. Ngay cả ngày mồng một Tết má cũng lên chùa thật sớm để về mở quán bán. Tất cả cũng chỉ vì thương và lo cho con.

Khi con xin đi tu, má biết đó là ước muốn của con từ nhỏ, vì ở nhà con cũng chỉ thích ăn rau và đồ chay thôi nên khi con xin đi tu má cũng không ngạc nhiên. Cũng như những người làm mẹ khác, má thương con và sợ con khổ. Má nghĩ đi tu phải làm nhiều, phải thức khuya dậy sớm mà lúc đó con lại có nhiều bệnh nặng như: thấp tim, thấp khớp, gai cột sống… nên má không muốn con đi tu, không muốn con rời xa vòng tay chăm sóc của má. Con đã năn nỉ và chia sẻ về những lý do con muốn đi tu để má chấp nhận. Sau đó má quyết định cho con lên tu viện chơi một tuần rồi về. Vậy là hôm sau má chở con lên chùa xin quý thầy cho con đi cùng xe lên Tu Viện Bát Nhã.

Con vào tu viện tập sự không có sự đồng ý của gia đình. Một tuần sau má gọi điện vào tu viện bảo con về nhưng con nhất quyết ở lại. Thời gian con mới vào tu viên tập sự, cứ mười ngày hay một tháng là má con lên tu viện xin quý sư cô cho con về. Lần đầu má thưa với quý sư cô là con chưa học xong, xin cho con về đi học tiếp. Lần kế tiếp má lấy lí do gia đình không có người nên cần con về để lỡ lúc má đau ốm bệnh hoạn. Rồi lần khác lên má lại thưa là con chưa đủ tuổi vị thành niên nên chưa tự lập được, sức khỏe của con không phù hợp với môi trường ở Lâm Đồng. Quý sư cô thấy má con chia sẻ tội quá, để làm vui lòng má, quý sư cô khuyên con nên về ở với má, phụng dưỡng má và đi học tiếp, khi nào khỏe và đủ điều kiện thì lại đi tu. Nhưng con không chịu về vì con rất sợ cuộc sống bên ngoài. Vậy là con nghĩ ra cách đi trốn và không chịu về cùng má.

Con đã ở lại tu viện không được sự đồng ý của má và tham gia thời khóa đầy đủ với đại chúng. Sau đó má vẫn tiếp tục muốn con về ở với má, má lại lên tu viện quyết tâm phải đưa con về cho bằng được. Má nói má sống một mình không được, nếu con không về má sẽ chết. Lần đó má ở lại tu viện lâu hơn, được tham dự thời khóa với đại chúng, được tiếp xúc với quý sư cô nhiều hơn, được quý thầy quý sư cô nói chuyện và chia sẻ thêm về cuộc sống của người xuất gia nên má dịu lại và bớt giận con hơn so với những ngày trước. Vì nhà không có người trông coi, lo lắng nên má lại về một mình.

Con được tập sự hơn một năm là má ở nhà khóc hơn một năm. Cứ ngồi ăn cơm là má nhớ con, nhìn thấy cái gì của con cũng nhớ con nên ngày nào má cũng khóc, có ngày khóc hai ba lần nên má gầy đi rất nhiều. Có lần má nhờ hàng xóm gọi điện báo tin cho con biết là má bệnh nặng đang nằm cấp cứu ở bệnh viện, con phải về gấp. Lúc đó con đành phải về, con đi chào quý sư cô, dọn đồ đạc và đi gọi xe để ngày mai về nhà. Nhưng nhờ Bụt tổ yểm trợ nên tối hôm đó có anh huynh trưởng trong Gia đình Phật tử ở gần nhà con, cũng có con đi tu cùng lần với con gọi điện vào thăm. Con hỏi về chuyện má của con thì biết là má vẫn khỏe và đang ở nhà. Vậy là con ở lại tu viện không về nữa.

Ngày con được xuất gia má không biết, vài tháng sau con mới báo tin cho má hay. Lúc đó má cũng quen và chấp nhận được cảnh sống một mình, với lại cũng không còn cách nào để đưa con về được nên má lên tu viện thăm con và ở lại thực tập một tuần. Lúc đó con mới biết là má đã dọn hết những gì của con ở nhà, bây giờ má muốn bán nhà đó để khỏi nhớ con và về sống gần bà ngoại. Khi đó con mới mười lăm tuổi nên sự tu học và thực tập của con còn mới, con thực tập các pháp môn chưa sâu sắc cho lắm, vì vậy mỗi lần con viết thư về thăm má, con chỉ kể những niềm vui, được mọi người xung quanh thương quý, giúp đỡ rất nhiều và con sống trong tu viện rất được an toàn.

Má nhận được thư vừa mừng mà cũng vừa tủi thân vì thấy con ở đó thì vui, còn má ở nhà chỉ thui thủi một mình và má lại khóc. Sau đó con thực tập lạy sám hối thêm để cầu nguyện cho má được bình an và có nhiều niềm vui. Con cũng động viên và khuyến khích má rằng bây giờ má có nhiều thời gian hơn trước, má đi chùa tụng kinh cho vui. Từ từ má của con cũng buông bỏ bớt công việc, má đi chùa tụng kinh mỗi tối và ăn chay trường. Má muốn yểm trợ cho con tu tập được bình an.

Ở tu viện, con được sống trong tăng thân, được học hiểu để thương cho sâu sắc, được học nhận diện để chuyển hóa những tập khí của mình… Càng ngày con càng thấy sự tu học thật có ý nghĩa và mang lại lợi ích cho con và mọi người. Con cũng muốn giúp những bạn trẻ đang sống giữa xã hội với nhiều nguy hiểm như con đã từng sống trước đây, thấy được đường đi đúng cho chính mình.

Mỗi ngày thực tập con đều học cách để thương được nhiều người hơn. Niềm tin trong con càng lớn và con càng biết ơn Thầy, tăng thân và nhất là má của con. Má đã hy sinh cho con rất nhiều, tình thương của má thật bao la. Mỗi khi con nghĩ đến má đang sống một mình ở nhà, đang tu tập để yểm trợ cho con là con càng khâm phục má và biết ơn má vô cùng. Má của con thật vĩ đại và mạnh mẽ. Sống trong tăng thân, có những lúc con vụng về thất niệm tạo ra những khó khăn, nhưng nghĩ về sự hy sinh vĩ đại của má, con có ngay thêm nghị lực và niềm tin để vượt qua.

Đời sống một người tu thật đơn giản, có ý nghĩa và ích lợi trong cuộc sống. Con thấy bây giờ con đã có con đường cho mình, không còn lo sợ nữa. Những gì con có được bây giờ là nhờ Thầy và tăng thân xây dựng nên cho con, nhưng không thể thiếu tình thương của má. Ngay bây giờ con thấy rất bình an nên con tin rằng tương lai của con cũng được bình an và tốt đẹp.

Má ơi! Ước muốn của má, muốn con có được cuộc sống hạnh phúc và bình an đã thành hiện thực. Con đang tu học có hạnh phúc, con đang tu cho má và cho cả dòng họ. Con đang hạnh phúc và con biết ở quê nhà má cũng đang hạnh phúc. Má con mình cùng xây dựng và nuôi dưỡng hạnh phúc cho bền, cho đẹp, má nhé!