Nói lên niềm biết ơn
Khải Bạch
Bạch đức Thế Tôn, nuôi dưỡng tuệ giác vô thường, con thấy sự có mặt quý giá của những người con thương, từ cha, mẹ, thầy, bạn, anh em, chị em của con trong đời và trong đạo. Con biết người thương của con cũng vô thường như con, thành ra con trân quý sự có mặt của người ấy. Có những lúc con thất niệm và u mê cứ ngỡ rằng người con thương sẽ có mặt bên con suốt đời, và cứ có mặt như thế mãi, sẽ không bao giờ già, sẽ không bao giờ bệnh và sẽ không bao giờ vắng mặt trong cuộc đời của con. Vì vậy cho nên con đã không trân quý sự có mặt của người ấy, đã không tìm thấy niềm vui và hạnh phúc nơi sự có mặt của người ấy mà còn nói năng và hành xử không dễ thương với người ấy, thậm chí còn muốn người ấy đừng có mặt trong những lúc con bực mình. Con đã từng làm cho người ấy khổ đau, chán nản, buồn tủi và giận hờn vì thái độ không biết trân quý của con. Người ấy có thể là cha, là mẹ, là anh, là chị, là em, là thầy, là sư anh, sư chị, sư em của con, hay là người mà con đã cam kết làm bạn đồng hành. Con đã đối xử lạnh nhạt và tệ bạc với người ấy. Con xin thành tâm sám hối tội lỗi ấy của con với đức Thế Tôn.
Con xin hứa với đức Thế Tôn là con sẽ không làm như thế nữa. Con nguyện học nói những câu mà trong quá khứ vì thói quen, vì u mê, vì vụng về mà con chưa nói được. Con sẽ tập nói những câu như:
– Có cha còn sống bên con, con sung sướng quá.
– Có anh (chị) vững chãi bên em, em rất vui mừng.
– Có mẹ còn sống bên con, con thật có phúc đức lớn.
– Có em tươi mát bên anh (chị), anh (chị) thấy cuộc đời đẹp ra.
– Được nghe giọng nói quen thuộc của anh qua điện thoại, em rất hạnh phúc.
– Thấy thầy còn có mặt và còn bước đi được những bước chân vững chãi bên con, con thấy mình may mắn khôn cùng.
– Có sư em thông minh, tu học tinh tiến và có nhiều hạnh phúc, chị rất có niềm tin nơi tương lai đạo pháp.
– Mẹ ơi, mẹ có biết là mẹ đã trao truyền cho con bao nhiêu là đức hạnh, tài năng và từ ái của mẹ hay không?
– Con ơi, ba đã từng vụng về, đã từng có lúc không hiểu được những khó khăn và khổ đau của con cho nên ba đã nói và đã làm những điều khiến cho con đau khổ. Ba hối hận lắm, ba xin lỗi con, và hứa là sẽ không còn lập lại những vụng về ấy. Con hãy thương ba và hãy giúp cho ba thực hiện được lời hứa này, nghe con.
– Con rất trân quý những giờ phút được sống gần thầy, gần cha, gần mẹ, như trong giờ phút này. Con rất may mắn nên đến giờ này mà vẫn còn hưởng được diễm phúc ấy.
Bạch đức Thế Tôn, con xin nguyện sẽ tập nói lời ái ngữ, trước nhất là với những người con thương và sau đó với tất cả mọi người. Con cũng nhân cơ hội này để dâng lên Thế Tôn một vài lời. Nếu không có Thế Tôn, nếu không có diệu pháp của Thế Tôn giảng dạy, nếu không có tăng đoàn hành trì và bảo trì diệu pháp ấy, làm sao con có được ngày hôm nay? Chắc chắn trong những kiếp trước, con và tổ tiên con đã từng gieo trồng những hạt giống tốt, nên kiếp này con mới được hạnh ngộ Thế Tôn và đất tâm của con mới được tiếp nhận những hạt giống chánh pháp nhiệm mầu của Thế Tôn gieo rắc. Tuệ giác của đức Thế Tôn đã phá tan được bao nhiêu niềm lo sợ, bao nhiêu khối si mê trong con. Ơn đức của tuệ giác ấy dầu con có sống bao nhiêu vạn kiếp để đền bù con cũng không thể nào đền bù nổi.
Địa Xúc
Con xin lạy xuống ba lạy để dâng lên Thế Tôn niềm biết ơn sâu xa của con. (C)