Hình hài của con cũng chính là hình hài của Đất Mẹ
Khải Bạch
Bạch đức Thế Tôn, bây giờ đây mỗi khi giẫm chân trên đất Mẹ là con nhớ đến lời Ngài dạy rằng tâm và vật chẳng qua chỉ là hai ý niệm, chỉ là hai mặt của cùng một thực tại. Cây tùng kia không phải là vật chất bởi vì có cái biết trong nó. Hạt bụi kia không phải là vật chất bởi vì mỗi nguyên tử trong nó đều có sự thông minh, đều là những thực tại linh động. Khi con nhìn sâu vào lòng Đất con thấy sự có mặt của vầng thái dương, của hơi ấm, có khả năng làm cho vạn vật được sinh sôi nẩy nở. Hành tinh này sở dĩ xinh đẹp vì có hơi ấm của vầng thái dương. Con cũng thấy được những dòng nước mát lưu nhuận và cất giữ trong lòng đất. Nếu không có nước thì làm sao hành tinh này có được sự sống? Con cũng thấy được sự có mặt của gió, nghĩa là của các chất khí trong không gian như dưỡng khí, thán khí, khinh khí… nếu không có những chất khí ấy thì cũng không có sự sống của mọi loài và cũng không có những nét diễm lệ trên mặt đất như liễu xanh, trúc tím, hoa vàng. Con thấy khắp nơi bốn đại đang tương giao và tương tức, và con cũng nhận thấy bốn đại mầu nhiệm ấy đang tương giao và tương tức nơi con. Đất là một trong bốn đại nhưng đất ôm cả các đại khác trong lòng, bởi vì đất được làm bằng những yếu tố không phải là đất. Điều này cũng đúng với nước, với gió và với lửa. Một đại chứa đựng cả ba đại còn lại. Bốn đại cũng mang trong lòng của chúng thời gian, không gian và tâm thức. Bốn đại trong cơ thể con và bốn đại trong cơ thể của vũ trụ không phải là hai thực thể cách biệt. Tự tính của con cũng là tự tính của đất Mẹ. Tự tính của đất Mẹ cũng là tự tính của vũ trụ. Đó là tự tính tương tức, là không có không không, không sinh không diệt, không thêm không bớt, không vật không tâm, không trong không ngoài, không tới không đi.
Con xin lạy xuống, năm vóc sát đất để thấy con là một với đất Mẹ, là một với vầng thái dương, là một với sông hồ biển cả và mây trời bao la… Đất Mẹ sinh ra con, chuyên chở con và nuôi dưỡng con. Đất đã từng cho con biểu hiện cả triệu lần trong quá khứ thì Đất sẽ tiếp tục cho con biểu hiện nữa trong tương lai. Con đang có một hình hài tuyệt diệu do đất Mẹ ban cho, và hình hài của con cũng chính là hình hài của đất Mẹ. Con xin trở về nương tựa nơi đất Mẹ để thấy được tính vững chãi và bất hoại của con.
Địa Xúc
Con xin cúi đầu lạy xuống ba lạy trước đức Thế Tôn để buông bỏ ý niệm hình hài này là con, và để thấy được con cũng là một với đất Mẹ. (C)