Hạnh phúc chân thật
Khải Bạch
Kính lạy đức Thế Tôn, con rất xúc động khi học được những gì Ngài từng dạy chúng con quán niệm hàng ngày:
– Tôi thế nào cũng phải già, tôi không thể nào tránh khỏi cái già
– Tôi thế nào cũng phải bệnh, tôi không thể nào tránh khỏi cái bệnh
– Tôi thế nào cũng chết, tôi không thể nào tránh khỏi cái chết
– Những gì tôi trân quý hôm nay, ngày mai tôi cũng phải xa lìa…
Nhờ nuôi dưỡng tuệ giác vô thường con thấy con phải trân quý ngày tháng của con, tuổi trẻ của con, sức lực của con và vì vậy con không còn muốn lãng phí tháng ngày, tuổi trẻ và sức lực của con. Con nguyện sống cho sâu sắc, con nguyện trân quý ngày tháng, sức lực và tuổi trẻ của con. Thế Tôn đã biết sử dụng ngày tháng, sức lực và tuổi trẻ của Ngài để làm nên sự nghiệp giải thoát và giác ngộ, và để trao truyền sự nghiệp ấy lại cho chúng con. Con cũng muốn được như Thế Tôn, biết sử dụng thì giờ, tuổi trẻ và sức lực của con không phải để chạy theo quyền hành, chức vị, danh vọng và tài lợi, mà để tu tập chuyển hóa phiền não, phát khởi tuệ giác, chế tác thương yêu cho con và cho các thế hệ tương lai.
Bạch đức Thế Tôn, đức Thế Tôn đã sinh ra con trong đời sống tâm linh, cũng như thầy của con và tăng thân của con đã sinh ra con trong đời sống tâm linh và tiếp tục nuôi dưỡng con trong đời sống này. Con là đệ tử của đức Thế Tôn, con là em và là con của Ngài, và con ý thức là con phải là một sự tiếp nối xứng đáng của Ngài. Đức Thế Tôn không đi tìm hạnh phúc nơi danh vọng, tiền tài, sắc dục, quyền bính và của ngon vật lạ. Con ước ao bước theo đức Thế Tôn, nguyện không đi tìm hạnh phúc ở hướng ngũ dục, không nghĩ rằng tiền tài, danh vọng, sắc dục và quyền bính có thể đem lại hạnh phúc chân thực cho con. Con biết chạy theo những đối tượng thèm khát ấy sẽ chuốc lấy rất nhiều khổ đau và hệ lụy.
Hạnh phúc của Thế Tôn là tự do lớn, là tình thương lớn, là hiểu biết lớn. Nhờ có hiểu biết lớn mà Thế Tôn không bị bế tắc tâm linh và hoàn cảnh, không bị kẹt vào những tư duy sai lầm, không nghĩ, không nói và không làm những gì có thể tạo nên khổ đau cho bản thân và cho kẻ khác. Nhờ có hiểu biết lớn nên Thế Tôn có tình thương lớn, bao trùm được mọi loài. Tình thương lớn ấy đem tới an ủi, giải thoát và an lạc cho bao nhiêu người. Trí tuệ lớn và tình thương lớn của Thế Tôn đem tới cho Thế Tôn tự do lớn và hạnh phúc lớn.
Kính bạch đức Thế Tôn, con muốn làm được như Ngài. Con nguyện mỗi ngày tu tập để chế tác chất liệu hiểu biết, thương yêu và tự do, những chất liệu có công năng làm nên hạnh phúc cho con, cho tăng thân con và mọi người xung quanh con, bây giờ và trong tương lai.
Địa Xúc
Một lòng kính lạy đức Thế Tôn, bậc đã qua tới một cách nhiệm mầu, bậc thầy chỉ đạo của tất cả chúng con. (C)
Một lòng kính lạy Tôn giả Baddhiya[1], người đã chứng nghiệm được hạnh phúc chân thật, để quán chiếu và làm vững mạnh lời nguyện của con. (C)
Một lòng kính lạy Tôn giả La Hầu La người đã đi trên con đường tu tập giải thoát từ lúc còn thơ ấu. Xin Ngài từ bi chứng minh lời phát nguyện của con và yểm trợ cho con. (C)
[1] Tiếng Hán Việt là Bạt đề, Bạt đề lỵ hoặc Bạt đề lợi ca. Trước khi xuất gia, Đại đức Baddhiya đã từng làm quan tổng trấn miền Bắc vương quốc Sakka và là người trong hoàng tộc Sakya. Một đêm kia trong lúc ngồi thiền dưới một gốc cây, ông bỗng cảm nhận một niềm vui sướng mà chưa bao giờ ông từng biết tới trong thời gian còn ở nhà, nên ông đã thốt lên: Ôi, hạnh phúc! Ôi, hạnh phúc!
Xin tham khảo thêm Đường Xưa Mây Trắng chương 38, nhà xuất bản Phương Đông & Công ty Sách Phương Nam, 2017.