Hạnh phúc bây giờ và ở đây
Khải Bạch
Kính bạch đức Thế Tôn, con nhận diện được trong con tập khí sâu dày của thất niệm. Con hay để tâm suy nghĩ về quá khứ, chìm đắm trong những đau buồn hoặc tiếc nuối liên hệ tới quá khứ, do đó con đã đánh mất rất nhiều cơ hội tiếp xúc với những mầu nhiệm của cuộc sống có mặt trong giờ phút hiện tại. Con đã từng thấy những người không có khả năng sống cuộc đời của họ trong giây phút hiện tại. Quá khứ đã trở thành một cái nhà tù giam hãm họ, họ chỉ để thì giờ của họ để khóc than hoặc tiếc nuối về quá khứ, cho nên họ không còn cơ hội để được tiếp xúc với những gì tươi mát, đẹp đẽ, mầu nhiệm có tính cách nuôi dưỡng và chuyển hóa đang có mặt trong hiện tại. Họ không tiếp xúc được với trời xanh, mây bạc, liễu biếc, hoa vàng, tiếng thông reo, tiếng suối chảy, tiếng chim hót hay tiếng cười đùa của trẻ thơ trong nắng sớm.
Họ cũng không tiếp xúc được với những mầu nhiệm trong bản thân họ. Họ không thấy được hai mắt họ là những hạt minh châu: mở mắt ra là họ có thể tiếp xúc ngay với thế giới của muôn mầu và muôn vẻ. Họ không thấy được hai tai họ là hai cảm quan kỳ diệu: lắng tai chú ý là họ nghe được tiếng gió rủ rỉ qua cành thông, tiếng ca hát líu lo của chim oanh vàng hay tiếng hải triều đang tấu khúc nhạc trầm hùng buổi sáng. Trái tim, buồng phổi, não bộ cũng như khả năng cảm nhận, tư duy, quán tưởng của họ cũng là những nhiệm mầu của sự sống. Ly nước trong hay trái cam vàng trên tay họ cũng là những nhiệm mầu của sự sống. Họ có dư dả những điều kiện để sống hạnh phúc. Vậy mà họ đã không có khả năng tiếp xúc với những biểu hiện của sự sống, cũng chỉ vì họ đã không biết sử dụng hơi thở và bước chân chánh niệm để tập trở về với giây phút hiện tại.
Bạch đức Thế Tôn, có những người thiếu chánh tư duy, nghĩ rằng Ta bà và Tịnh độ là hai cõi khác nhau, và họ khuyên chúng con nên phát tâm nhàm chán cõi Ta bà để cầu sinh về cõi Tịnh độ. Họ không biết rằng nếu tâm họ thanh tịnh, đầy thương yêu, nếu họ có khả năng biến rác thành hoa, lấy bùn nuôi sen thì họ sẽ thấy được phiền não tức bồ đề và Ta bà là Tịnh độ. Nếu chúng con biết thực tập chánh niệm để an trú trong hiện tại thì chúng con có thể rong chơi thỏa thích trong Tịnh độ hiện tiền. “Chẳng biết rong chơi miền Tịnh độ, làm người một kiếp cũng như không.”
Xin đức Thế Tôn chứng minh cho con. Con xin hứa với Ngài là con sẽ tập không hành xử như những người ấy. Con xin nguyện thay đổi khái niệm về hạnh phúc của con. Con biết rằng tùy theo cách nhìn của con mà cõi này là Ta bà hay Tịnh độ. Tịnh độ không phải là một ý niệm mơ hồ hoặc một hứa hẹn hão huyền về tương lai. Con biết Tịnh độ đang thực sự có mặt cho con với những mầu nhiệm của nó. Con đường đất đỏ với hai bờ cỏ xanh là Tịnh độ. Những đóa hoa vàng, tím bé nhỏ kia cũng là Tịnh độ. Dòng suối róc rách kia và những hòn cuội nằm yên trong lòng suối cũng là Tịnh độ. Con biết rằng chỉ vì tâm ý con không an trú được trong hiện tại, chỉ vì con đã đi như bị ma đuổi, cho nên con không có cơ hội tiếp xúc với những mầu nhiệm ấy mà thôi. Nếu hàng ngày thực tập chuyên cần, con có thể chế tác năng lượng niệm, định và tuệ. Với năng lượng ấy con có thể luôn luôn trở về giây phút hiện tại để nhận diện ra vô số điều kiện hạnh phúc trong con và xung quanh con, và để tiếp xúc với Tịnh độ trong giây phút ấy. Con biết con không cần đợi cho hình hài này tan rã mới bắt đầu đi vào Tịnh độ. Con biết con có thể đi vào Tịnh độ ngay bây giờ và ở đây, nếu con có được một ít năng lượng chánh niệm và chánh định. Mà các năng lượng này, con có thể chế tác được bằng bước chân, hơi thở và cái nhìn của con.
Địa Xúc
Con xin lạy xuống ba lạy để tiếp xúc sâu sắc với đức Thế Tôn và cũng để tiếp xúc sâu sắc với Tịnh độ của giây phút hiện tại. (C)