Sau một cú hích
Tâm Thanh Tịnh
Thầy kính thương,
Nhìn lại hơn một năm tu học từ ngày qua Làng, con thấy mình có lớn lên chút ít, con sẽ kể cho Thầy nghe những gì đã chuyển hóa trong con. Đầu mùa xuân, khi muôn hoa đua nhau khoe sắc thì Thầy và tăng đoàn lớn phải đi về phương Đông để hoằng pháp. Ngày tiễn Thầy, các sư con thương nhớ Thầy lắm, biết rằng Thầy sẽ phải làm việc nhiều, chương trình khóa tu dày kín, nên Thầy rời phi trường là lòng các sư con thương nhớ mong Thầy liền.
Mùa xuân, Thầy vắng nhà. Thiền sinh vẫn đến mỗi tuần vài chục người từ khắp nơi trên thế giới. Một hôm, sư chị Dung Nghiêm đến nói với con: “sư em ơi, thiền sinh tuần này họ có nhiều đau khổ quá, họ chia sẻ tội quá. Bây giờ không có Thầy ở nhà để họ được nghe Thầy dạy trực tiếp, chị em mình có cách nào giúp thêm cho họ hạnh phúc hơn không?”. Sau khi động não, chị em con quyết định thử cầm máy quay phim, ghi lại những hình ảnh của quý thầy, quý sư cô cùng các bạn thiền sinh trong một tuần tu học, trong lúc ngồi thiền, đi thiền hành, ăn cơm im lặng, tập 10 động tác chánh niệm, chấp tác, chơi trò chơi với nhau. Chúng con làm nó thành thước phim ngắn khoảng 15 phút rồi trình chiếu cho cả xóm cùng xem trong giờ họp hạnh phúc. Ai dè, món quà đó thiệt là có công năng nuôi dưỡng. Ai cũng vui, ai cũng cười khi được nhìn lại mình trong lúc thực tập chánh niệm.
Ngày ra về, thiền sinh người nào khuôn mặt cũng tươi vui, họ đòi chúng con bỏ lên mạng để khi trở về nhà họ còn được ghi nhớ lại sự thực tập chánh niệm ở Làng và cũng được khoe với gia đình bạn bè. Có một cô thiền sinh đến Làng mấy chục lần rồi, nhưng không sao chia sẻ với mẹ về Làng vì bà cụ đã lớn tuổi khó di chuyển. Thế là kỳ này, thước phim sẽ nói thay cô ấy. Không có Thầy ở nhà nên chúng con bày thêm trò để chơi với nhau, xây dựng tình anh chị em cùng tu ở nhà.
Mùa Xuân và mùa Thu, hầu như tuần nào chúng con cũng truyền Năm giới cho cư sĩ đó, Thầy ơi. Bồ tát chăm sóc và chia sẻ về tinh thần Năm giới của xóm Mới là sư cô Từ Nghiêm, cộng thêm sự trợ thủ đắc lực của vị giáo thọ trẻ chăm sóc thiền sinh tuần ấy, có khi là nhóm sadini cũng đóng góp chia sẻ kinh nghiệm thực tập Năm giới trước và sau khi xuất gia, làm hứng khởi cho các bạn. Những bạn đã nhận Năm giới, chia sẻ cách hành trì Năm giới sau khi nhận càng rõ ràng, khúc chiết cho tân giới tử.
Mùa Hè, Thầy trở về Làng, cả ngàn người khắp thế giới đến Làng cho khóa tu mùa Hè. Con thiệt liều, mới năm đầu mà dám đứng ra phụ trách chương trình con nít. Mà tại con bị sư chị con dụ. Sư chị nói hai tuần đầu ít lắm, có vài em thôi, chỉ cần dẫn các em đi chơi quanh xóm là đủ. Ai dè ngay tuần đầu đã gần 20 em, rồi con số cứ tăng dần đến tuần thứ tư thì hơn 50 em ở xóm Mới. Nào là chuẩn bị mời sư cha Pháp Dung dạy thiền sỏi cho các em, mời sư mẹ Định Nghiêm dạy hai lời hứa, hướng dẫn các em trồng hạt giống lành, thiền buông thư, thiền ca, chơi trò chơi, làm thiệp tặng ba mẹ, làm mới với ba mẹ… Mỗi ngày ba thời chăm con nít ồn ào, lại không được nghe pháp thoại của Thầy, có lúc con thấy tội mình quá, con có ra vườn mận khóc một lần.
Có bữa, con gần hết năng lượng nên xin sư chị được đưa cơm chiều tới cốc cho Thầy. Thầy thiệt là hiểu con, Thầy tiếp liền nguồn năng lượng cho con. Thầy dạy con rằng: “Con có biết không, rất nhiều quý thầy, quý sư cô từ Việt Nam ra nước ngoài hoàng pháp, nhưng bận lo chuyện chùa, lo chuyện điện nước nên không đủ thời giờ để hiến tặng, và cũng không có cơ hội học ngoại ngữ nhiều nên hiến tặng cho thiền sinh Tây phương cũng không được khá, chỉ quanh quẩn với người Việt hải ngoại. Thầy trò mình như rứa là may mắn lắm đó con, mình không cần đi tìm, cả ngàn người họ tự tìm đến cho mình giúp. Mình có phước lắm đó con”. Lời Thầy dạy làm con mắc cỡ quá, mà cũng cho con biết bao là nguồn năng lượng mới. Được đi thiền hành sau lưng Thầy, nghe lời Thầy dạy, chỉ cần 10 phút thôi mà tâm con bừng sáng, cái khổ cực tự dưng chuyển thành cái hiểu, cái thương và năng lượng hiến tặng.
Thầy biết không, có nhiều em thiếu nhi đã nuôi dưỡng con lắm. Nhất là hai em người Nga, theo ba mẹ đến Làng, nhưng vì ba mẹ cũng là lần đầu tiên, lại quá thích pháp môn nên họ phải lo hưởng thụ trước, họ chẳng chịu thay phiên nhau đến thông dịch cho các con họ, cứ mặc kệ con trẻ. Hai anh em, đứa 10 tuổi, đứa 8 tuổi lại không biết tiếng Anh, mà chị em con thì đâu có biết tiếng Nga. Cuối cùng, chỉ có tình thương để kết nối chúng con. May thay tìm trong các bạn thiền sinh dài hạn, có chị Hương trước kia từng học tiếng Nga nên bày cho chúng con vài chữ. Nhưng cũng chẳng cần ngôn ngữ lời nói, hai em bé người Nga đã có mặt hết lòng trong từng thời khóa dành cho các em, dù các em không hiểu, nhưng các em cảm nhận được nguồn năng lượng và mong muốn của chúng con đến các em. Ngày cuối tuần, khi ra về các em khóc, quý sư cô cũng khóc. Cầu Bụt gia hộ cho chúng con mau có xuất sĩ người Nga. Hoặc sang năm các em về, các em biết tiếng Anh, chứ chúng con chắc không học tiếng Nga kịp rồi.
Có một người mẹ, đi tìm con để báo cáo rằng tối hôm qua, con gái bà đã dạy cho bà thực tập thiền sỏi ngay trong phòng ngủ khiến bà hạnh phúc bất ngờ. Cô bé hướng dẫn mẹ rất kỹ, y chang sư cha Pháp Niệm đã dạy bé hồi sáng. Mẹ của em thích quá, phải đi tìm con để chia sẻ và để biết thầy Pháp Niệm là thầy nào mà sao giỏi quá vậy.
Có những cô cậu đã về Làng nhiều năm liên tiếp, nên góc nào của Làng cũng thuộc làu làu. Vừa đến cổng đã chạy ngay đến gốc dâu, trèo lên, hái cho đầy rổ dâu chín và đi ban tặng khắp nơi trong niềm hạnh phúc như là về quê nội. Tiệc sinh nhật cũng là lễ chia tay một em nam lên 13 tuổi, sang năm phải chuyển lên chương trình Teen với quý thầy ở xóm Thượng đã diễn ra rất cảm động. Mẹ em ấy đã nói, chương trình thiếu nhi ở Làng đã mang đến cho con trai bà rất nhiều hạt giống thiện và đẹp.
Hồi đầu, cậu ấy thường hay đánh các em khác lắm. Chúng con để thì giờ tìm hiểu và hỏi thăm mẹ thì mới biết ở trường em thường bị các anh lớn đánh đập, ăn hiếp. Vì vậy mà khi về Làng, gặp toàn các em bé dễ thương, cu cậu này vốn sẳn bị chất chứa nhiều năng lượng bạo động từ trường học nên tha hồ thả ra nơi đây. Chị em con cùng sư mẹ Tuệ Nghiêm đã quán chiếu cách giúp cu cậu. Chúng con bầu em ấy làm người anh lớn của chương trình. Và người anh lớn là để thương yêu và chăm sóc các em. Chúng con dùng lời nói ái ngữ để tưới tẩm hạt giống thương yêu trong em, vậy là em từ từ làm mới với những em khác, đến chơi và chăm sóc. Có em nào chưa đến kịp chương trình thì em đi tìm và rủ đến rất ngọt ngào. Chúng con đã báo cáo với mẹ em ấy về tiến triển của em. Cũng lưu ý cho bà tiếp tục giúp con khi con quay trở về nhà và đến trường học. Bà đã khóc và biết ơn. Chúng con cũng biết ơn em, nhờ khổ đau của em mà chúng con tìm ra cách hay để giúp em và giúp chúng con làm tốt hơn những gì mình có thể.
Buổi lễ Bông Hồng Cài Áo luôn làm các em và cha mẹ gần nhau, nguồn năng lượng thương yêu luôn được chế tác thật lớn lao từ đó. Thiếu nhi và thiếu niên cầm trên tay những bông hoa, gắn lên áo ba mẹ, ôm ba mẹ, trân quý giây phút được sống trong tình yêu thương của song thân. Mùa hè mình còn có lễ Hòa Bình, lễ Tổ Tiên và tết Trung Thu nữa, tất cả đều là những món quà quý giá mà chúng ta hiến tặng cho tuổi thơ các em.
Mùa thu, Thầy cùng quý sư cha, sư mẹ lớn lại lên đường sang Mỹ. Ở nhà, quý vị giáo thọ trẻ thay Thầy chia sẻ pháp thoại cho các sư em. Thầy biết không, bài pháp thoại nào cũng sống động, cũng cho chúng con thật nhiều lợi lạc trong tu học. Nghe chuyện thầy Từ Phước đi tìm cha trong khi không hề biết cha mình mặt mũi ra sao, hình dáng thế nào. Thầy quyết chí đi tìm để nối lại gốc rễ huyết thống cho mình, cho các em của mình. Và thầy đã thành công, thầy vui còn đại chúng thì mừng quá chừng. Thầy Pháp Toại đánh ghi ta tặng đại chúng bài Cho Tôi Một Vé Đi Tuổi Thơ, rồi chia sẻ những năm tháng ấu niên bên mẹ. Những nhọc nhằn mẹ nuôi lớn, công ơn của Sư Bá dẫn đường cho thầy tìm ra được căn nhà tâm linh. Chúng con thích quá, việc Thầy dậy cho thầy Pháp Toại cách gởi ba về cho mẹ. Con không viết ra đây đâu, anh chị em nào muốn biết thì hãy nghe bài pháp thoại ấy nhé, hoặc hỏi thầy Pháp Toại cũng được. Bí kíp của Thầy rất chi là thú vị.
Ban chăm sóc ba xóm bốn chùa làm chương trình Đường Về Làng thật hay dành cho chúng xuất sĩ. Thầy Pháp Duệ thiệt là giỏi, đã đem hết nhiệt huyết ra thiết kế từng câu hỏi thành chương trình, trình chiếu ấn tượng quá chuyên nghiệp. Ban tổ chức mời được sư cha Pháp Ứng, sư mẹ Như Hiếu và sư mẹ Phước Tâm cùng thầy Pháp Cầu làm ban giám khảo. Tài liệu kiến thức Phật học được sư cha Pháp Thạnh cung cấp rất nhiều. Đại chúng xuất sĩ cả Tây lẫn Ta được chia đều thành bốn đội, cùng vượt qua các vòng thi lý thuyết lẫn tài năng. Khi được hỏi: câu thần chú thứ năm là gì? Sư chú Pháp Bằng của đội Aota trả lời thật to là “Yes, madam” khiến đại chúng không nhịn được cười. Câu thần chú thứ Năm đang được thực tập lại là “Đây là giây phút hạnh phúc”. Nhưng vì tối hôm qua, vì quá siêng năng ôn bài nên sư chú đọc được nó trong cuốn từ điển Làng Mai câu thần chú đó, tuy nó đúng, nhưng nó đã được chỉnh sửa lại cho phù hợp. Chỉ tại sư chú học sách vở quá nên hiến tặng cho đại chúng cả một tràng cười dài quá chừng, thiệt là vui.
Mùa Đông, đầu an cư, sư cô Tùng Nghiêm là y chỉ sư của con, hỏi con về phát nguyện thực tập. Con nói, con rất hào hứng với Duy Biểu học, con sẽ học Duy Biểu và đem những lời Thầy dạy vào ngay cuộc sống hằng ngày để chuyển hóa khổ đau và chế tác hạnh phúc cho con. Quả thật, mùa Đông là mùa tặng. Mùa đông là mùa quý giá dù trời có lạnh. Con thích những bài pháp thoại mùa đông quá chừng. Nhất là pháp thoại dành riêng cho xuất sĩ. Thầy trao truyền, Thầy chỉ dạy cho các con từng ly từng tí trong đời tu. Con thích ơi là thích khi nghe Thầy, Thầy dạy chỉ cho chúng con học những gì cần và hay, chứ không như Thầy ngày xưa phải học đủ thứ đến đau đầu luôn mà chẳng cần cho việc ứng dụng thực tế. Thế nên, các sư con của Thầy càng trân quý tình thương Thầy cho, không thiếu cũng không thừa.
Tìm trong pháp thoại Duy biểu học Thầy dạy, con thấy tập khí của mình. Cái tập khí như bị ma đuổi ấy, làm gì cũng muốn cho xong, làm gì cũng nhanh. Hồi nhỏ, má con nói con là đứa chưa đi đã chạy, chưa nói đã cười. Lớn lên, đi học, bon chen với cuộc đời, tìm kiếm danh lợi, tập khí đó cũng biến chuyển tinh tế hơn, bằng cách nó làm tâm trí con luôn luôn suy nghĩ. Xuất gia, nó làm con khổ nhất. Vốn phải trốn nhà đi tu nên việc thuyết phục gia đình chấp nhận cũng là thử thách cho con, nó làm con cứ suy nghĩ, cứ tìm kiếm, cứ giải thích, cứ chứng minh, cứ… bận rộn trong cái đầu. Hơi thở và bước chân chánh niệm giúp cho con dừng lại. Con từ từ thực tập không mở cái đài radio suy nghĩ trong đầu nữa.
Mùa Đông, ngồi nghe pháp thoại của Thầy. Con thấy con đó, thật rõ ràng. Thầy ơi, Thầy dạy: người con gái đi lấy chồng sẽ lấy sự nghiệp của chồng làm sự nghiệp của mình. Và người xuất sĩ khi xuất gia cũng lấy sự nghiệp của tăng thân làm sự nghiệp của mình. Con nghe lời Thầy, con để con toàn bộ cho tăng thân. Con chuyên tâm sống đời chánh niệm. Chuyện gia đình huyết thống, chỉ cần chờ thời gian, rồi sự yểm trợ sẽ đến. Con đang sống rất hạnh phúc, được làm một sư cô an lạc, được cùng anh chị em mình hiến tặng điều lành cho đời mỗi ngày, sao lại còn lo nghĩ.
Đúng như thế, khi con buông ra thì kết quả tốt lành đã đến. Mới tháng trước, mẹ con đã biết tin con trở thành một sư cô gần 4 năm rồi. Mẹ im lặng và mẹ đang đợi thư con. Con bây giờ đã có cơ hội viết ra sự thật, nói sự thật, chia sẻ hạnh phúc thật cho mẹ mà không cần để lên chiếc áo du học như ngày xưa nữa. Con tự do.
Mấy tuần nay, Thầy dạy chúng con sự vận hành của trí não, đi đôi với sự vận hành của tâm thức để chúng con được hiểu rõ tâm mình. Thầy ở tuổi 88 mà vẫn ngày đêm nghiên cứu cái mới, tìm ra chứng cứ khoa học, sinh học, vật lý học để cùng đạo học, giảng dạy cho chúng con, giúp chúng con hiểu về thân, về tâm mình.
Rồi con có cơ hội được làm thị giả mang đãy kinh cho Thầy mỗi ngày quán niệm thứ Năm tại xóm Mới. Làm thị giả là cơ hội quý giá của mỗi sư con dù là sư cô hay sư chú. Có hôm, đeo đãy kinh trên vai, bước thong dong sau lưng Thầy ra thiền đường Trăng Rằm cho thời pháp thoại, một cơn gió đầu đông kéo đến, toàn vườn cây xóm Mới lao xao, lá vàng trút xuống thảm cỏ đẹp chi là đẹp. Thầy trò đứng thật yên, thật lâu để ngắm nhìn, đó là giây phút hạnh phúc biết bao.
Làm thị giả, chúng con cũng có cơ hội làm đậu hủ cho Thầy. Sư chị Đạm Nghiêm và sư chị Điều Nghiêm cùng làm thị giả với con. Quý sư chị làm đậu hủ thiệt là giỏi. Bữa nọ trong bếp chật quá, chúng con kéo lò ra vườn ngồi khuấy nồi sữa đậu. Ngày đầu đông có nắng vàng, ngồi trong vườn khuấy đậu hũ với sư chị thiệt là vui. Sư chị nói rằng, khuấy đậu hủ không phải chỉ để khỏi cháy mà còn để đậu thật béo, thơm và mền. Vắt chanh thì nhớ đừng để hạt rơi vô nước làm đắng. Sữa nên để sôi đi sôi lại hai ba lần cho thật chín, thật thơm. Con thích những giây phút làm đậu hủ với quý sư chị lắm, đó là lúc chị em con chơi với nhau, hiểu nhau và kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện tu học từ Huế cho đến Thái, từ Thái tới Đức rồi về Làng.
Dọn cốc Thầy, chị em con cũng làm trong niềm vui. Con hút bụi thì sư chị cắm hoa. Sư chị cắm hoa thiệt là khéo. Con nhóm lò sưởi củi thì sư chị nấu nước sôi. Con mắc võng thì sư chị gọt táo. Chị em con thật nhịp nhàng sửa soạn cốc chuẩn bị đón Thầy từ xóm Thượng sẽ xuống. Con thích ngắm nhìn Thầy viết thư pháp nhất. Thầy viết trong chánh niệm, từng nét bút của Thầy đi nhẹ nhàng như lướt trên trang giấy. Từng con chữ cũng mang tâm hồn rất riêng, hiền từ. Ngồi bên Thầy, xếp thư pháp cho Thầy là giây phút thích thú của thị giả.
Mùa An cư kiết Đông là mùa dành cho xuất sĩ. Năm nay, đề tài pháp đàm trong ngày xuất sĩ có nói đến việc chuyển hóa năng lượng trẻ trong thân thành năng lượng thương yêu và phụng sự giúp đời. Đại chúng tăng và ni được chia ra hai thiền đường khác nhau. Bên quý thầy cũng được chỉ dạy trực tiếp từ quý sư cha lớn. Bên quý sư cô, dưới sự hướng dẫn của sư cô Chân Không, người đã sống trinh chuyên hơn 75 năm để tu học, chuyển hóa và phụng sự. Sư cô bằng tình thương yêu, trút hết “bầu tâm sự” chỉ dạy cho các sư cô trẻ chúng con biết cách nuôi dưỡng và chuyển hóa năng lượng của thân để đi trọn vẹn con đường tu. Lời chia sẻ của sư cô thật cao quý biết bao. Từ những kinh nghiệm thật của sư cô, con thu lượm được cho mình nhiều điều quý giá. Trước khi biết về đạo Bụt, biết về Thầy, về Tăng thân và xuất gia tu học, con xém chút đã xuất giá với người bạn 8 năm rồi. May cho con quá, bây giờ nghĩ lại, con thấy không biết cơ duyên nào mà mình may mắn thoát được việc đi vòng quanh như mẹ, như chị con đang đi.
Có lần, Thầy dạy con hãy viết ra cho rõ ràng cái chuyện 8 năm ấy, nó như thế nào. Con nghe theo Thầy. Con đang viết nó trong hồi ký của con dành cho gia đình huyết thống. Quả thật, khi con viết nó ra, con thấy con của ngày xưa tường tận, con thấy bạn con đầy đủ hơn. Và con thấy, cái con đi tìm trong tình yêu ấy là một lý tưởng, chứ không đơn thuần là một mối quan hệ. Có lẽ vậy nên con đi ra khỏi vòng quan tâm của bạn.
Dù đã nhiều năm không liên hệ, dù tưởng đã chia tay, nhưng kỳ thực, mọi chuyện vẫn còn đó trong tâm mình. Con thấy lại vụng về của con, vụng về của bạn. Cái thiếu nhất là thiếu pháp môn để biết thực tập chế tác hạnh phúc. Ngày ấy, chúng con cứ thương nhau như hai con nai ngơ ngác, chẳng biết gì khu rừng sâu thẳm trước mặt, nên đã làm nhau đau cũng nhiều, cười nhiều, khóc cũng không ít.
Hồi mới tu chưa đầy năm, khả năng xử lý cảm thọ chưa giỏi gì hết, con để chuyện ngày xưa lên tràn ngập tâm ý khiến con mệt nhoài. Và con đã đắp Y đi thiền lạy. Con lạy Bồ tát bạn đã từng đi qua đời con, đã từng cùng con khổ vui, nhờ đó mà con có được ngày hôm nay. Con lạy xuống, gởi con cho đất Mẹ ôm ấp, con khỏe nhẹ ra.
Nhờ kinh nghiệm thương đau kia mà bây giờ con biết trân quý tình huynh đệ với các sư anh, sư em của con. Nhìn ai, con cũng thấy họ là anh ruột, em ruột, là cha, là chú của con. Tình huynh đệ cùng tu đẹp biết bao, con đang có cơ hội nuôi dưỡng, nên con trân quý vô cùng. Chúng con cùng được Thầy sinh ra, Thầy nuôi dạy, Thầy trao truyền lại cho cả tăng thân để tiếp tục sự nghiệp của mình, cho mình, cho Thầy, đó là món quà vô giá.
Mỗi đầu năm, con được lạy quý sư cha, sư anh, sư em trai để nhắc nhở, để trân quý và để giữ gìn. Pháp môn đệ nhị thân, tinh thần theo thời khóa miên mật, nương tựa y chỉ sư, đến chơi hết lòng với các chị em… đó là những điều kiện thuận lợi để nuôi dưỡng tâm bồ đề con ngày càng lớn mạnh, để thong dong cùng tu học và xây dựng tình huynh nghĩa đệ với quý thầy, quý sư chú. Con thấy bây giờ, con thương yêu với trái tim không còn nhọc nhằn như trước. Con thấy bây giờ con thương người bạn cũ ấy hơn cách con thương ngày xưa, thương với cái hiểu, thương mà không cần phải nắm giữ bạn nữa.
Tối nay, con vừa thực tập làm mới với sư chị con trong giờ làm mới toàn chúng. Sau đó chị em con thiền ôm, chị em con nói lời cám ơn nhau, trân quý sự có mặt của nhau. Chúng con còn trẻ, lại mới tu, tập khí còn nhiều, chánh niệm chưa đủ nên nói năng có khi làm nhau tổn thương. Ai cũng có một cái huyệt, nếu vụng về mình sẽ điểm trúng huyệt của người kia, dù là vô tình thì cả hai cũng đều đau. Nhờ thực tập im lặng hùng tráng mỗi đêm, nhờ ngồi thiền, đi thiền, ăn cơm im lặng, tập quán chiếu mà con phá vỡ được khối u mê trong con, con thấy tập khí của mình, con thấy tập khí của sư chị. Tình thương và năng lượng hòa giải trong con cũng từ đó phát sinh, con làm mới mình, con làm mới con trong sư chị. Con trân quý và biết ơn sư chị đã luôn yểm trợ và có mặt cho con. Sau khi làm mới, con thấy mình mới thiệt, và con thích quá.
Một năm qua của con là vậy đó, Thầy ơi. Con kính dâng lên Thầy tất cả vụng về, tất cả cố gắng của con. Con trân quý những tháng ngày con được tu học bên Thầy. Con ý thức rằng con rất may mắn. Và trong đáy lòng con, con biết ơn Thầy vô cùng.
Sư con thứ 688 của Thầy