Mảnh đất tình người
Từ những lời chia sẻ của các sư anh, sư chị và sư em thuộc tăng thân Làng Mai
kính gởi đến Bụt, đến Thầy và đến tất cả…
BBT Chuyển ngữ từ tiếng Anh
Gửi đến Mississippi
Chân Pháp Triển
Cảm ơn tất cả những gì bạn đã làm cho tôi. Thông thường thì tôi không làm việc này, viết thư. Nhưng tôi thực sự cảm thấy rằng đã đến lúc tôi nên viết cho bạn một lá thư.
Tôi muốn cảm ơn bạn đã tận tụy với đất nước chúng ta và với đất Mẹ. Bạn là một mảnh đất tuyệt đẹp trên đất Mẹ. Bạn ôm ấp nhiều rừng cây, sông hồ, muôn thú và dĩ nhiên là có dòng sông dũng mãnh Mississippi. Bạn cũng đã cho gia đình tôi và nhiều gia đình khác nương tựa và sinh sống. Tuy bạn là một trong những tiểu bang nghèo nhất nước Hoa Kỳ, bạn vẫn hiến tặng hết lòng. Có những người xem thường bạn, nhưng cũng có nhiều người tận hưởng tính giản dị và lòng hiếu khách của bạn. Bạn cũng đã cho chúng tôi không gian để thiết lập một nơi tu học, Trung Tâm Thực Tập Chánh Niệm Mộc Lan. Cảm ơn bạn đã mở cửa cho giáo pháp được truyền bá về vùng đồng bằng miền Nam. Bạn không kỳ thị mặc dầu trong quá khứ bạn đã bị đổ lỗi cho việc kỳ thị chủng tộc. Tôi biết trong quá khứ bạn cũng đã bị phê phán rất nhiều vì những sự kiện lịch sử xảy ra. Nhưng tôi tha thứ cho bạn, vì tôi biết rằng nếu không có những sự kiện ấy, những “tranh đấu” ấy, chúng ta sẽ không có ngày hôm nay. Chúng ta đã học được nhiều bài học từ những đấu tranh trong quá khứ để hôm nay nảy nở những bông hoa tuyệt vời. Đặc biệt là đóa hoa Mộc Lan, Magnolia Grove Practice Center. Tôi nhớ có lần đi dự khóa tu ở đây, nhiều người đã chia sẻ rằng họ sợ về đây vì quá khứ không mấy tốt của bạn, nhưng khi họ can đảm đến thăm bạn, họ cho biết họ đã làm một trong những quyết định hay nhất trong cuộc đời họ. Bây giờ họ đã có nơi để tìm về với sự an bình và bạn đã cho họ điều này. Họ đã không khám phá ra được nét đẹp của bạn do vì họ còn kẹt vào quá khứ. Từ đây về sau, bạn sẽ mãi mãi ở trong tim họ.
Tôi đã học được ở bạn rất nhiều. Tôi học làm một con người, một vận động viên, và quan trọng nhất là cách xem mọi người như người thân trong gia đình qua cá tính hiếu khách của bạn. Bạn có biệt danh là “Tiểu bang hiếu khách”, the “Hospitality State”. Dù ở bất cứ nơi nào, chợ Wal-Mart, quán ăn, sân chơi banh, ai cũng được xem là người nhà dù chỉ mới quen lần đầu. Tôi học được nhiều lắm và rất biết ơn những điều dạy bảo của bạn. Bây giờ dù ở đâu, đi đâu, tôi đều có thể thương được và không kỳ thị người khác, vì mọi người, vì tất cả đều là gia đình! Đề cập về gia đình, bạn đã cho gia đình tôi một không gian để an trú. Chúng tôi đã học để hiểu và để thương nhau hơn. Đã có lúc cha mẹ tôi mong muốn bảo tồn văn hóa Việt còn chị em chúng tôi muốn chuyển qua văn hóa Mỹ, bạn cho chúng tôi không gian để khám phá ra rằng chúng tôi có thể có được cả hai nền văn hóa. Bạn dạy cho chúng tôi cách sống giản dị và để đừng bị kẹt quá nhiều vào chuyện xã hội.
Tôi cũng học được một điều quan trọng là bạn nổi tiếng về ngành thể thao. Bạn sản xuất ra nhiều thế hệ vận động viên danh tiếng như Walter Payton, Jerry Rice, Brett Farve và thêm nhiều người nữa. Tôi lớn lên và học hỏi được rất nhiều từ các môn thể thao. Tôi luôn ghi nhớ trong tim về những lời dạy của các thầy huấn luyện thể thao của tôi. Họ dạy chúng tôi chơi như một gia đình, như một cơ thể. Thí dụ như khi chơi bóng rổ, chúng tôi phải học cách chơi ở mọi vị trí để có thể di chuyển có hòa điệu như một cơ thể trên sân chơi. Thầy huấn luyện dạy chúng tôi chơi và hành xử như một bàn tay. Thầy luôn nói: “Một bàn tay nắm chặt lại thì luôn luôn làm đau hơn là một cái tát!” Nên khi năm người chúng tôi chơi trên sân, chúng tôi chơi chặt chẽ và hết lòng để có hiệu quả hơn. Chúng tôi chơi cho sự thành công của đồng đội mà không phải cho sự thành công cá nhân. Mình chơi hết lòng vì mình thương đồng đội và muốn họ thành công. Tôi cũng học được những câu như: “Đừng bỏ gia đình bạn ngoài sân” hoặc “Bạn thắng bởi vì bạn thương mọi người chứ không phải vì bạn ghét bỏ họ”. Các thầy huấn luyện thực sự đã giúp chúng tôi buông bỏ ý niệm thắng cuộc. Khi mình làm được như thế, chỉ chú trọng đến việc chơi vì mình thích chơi thể thao thì cuối cùng mình lại thắng.
Hiện tại, Sư Ông là “Thầy huấn luyện” của tôi trong sự thực tập sống chánh niệm. Những gì bạn dạy tôi áp dụng vào môi trường thể thao thực sự phản chiếu trong sự thực tập hàng ngày của tôi tại Làng Mai. Một thí dụ nữa về bóng rổ là khi mình nhồi banh trên sân, đó là việc theo dõi hơi thở vào và ra. Việc này diễn tiến rất tự nhiên nhưng nếu bị ngăn chận thì sự chuyền bóng giữa người chơi và đồng đội bị đứt đoạn. Các đồng đội là huynh đệ của tôi, họ có mặt để yểm trợ tôi trong mọi trường hợp. Và chơi với nhau như một cơ thể chính là sự thực tập. Khi chúng ta có thể kết hợp tất cả mọi tài năng và chơi với nhau thì chuyện ghi điểm sẽ trở nên dễ dàng. Đối với sự thực tập, khi chúng ta có thể kết hợp và làm lắng dịu thân tâm, nuôi lớn niệm, định và tuệ, chúng ta khám phá ra rằng bình an và hạnh phúc cũng đến rất dễ dàng.
Tất cả những điều tôi chia sẻ trên đây đều hướng đến việc bày tỏ lòng biết ơn bạn đang có mặt trong sự thực tập của tôi tại Pháp. Tôi nhớ lúc còn nhỏ, tôi thường mơ ước được sống ở nhiều nơi khác nhau và nhất là sống ở nước ngoài. Và đó là điều tôi đang làm được ngay bây giờ. Tôi đoán rằng vì tôi sống xa bạn, tôi thực sự thấy được vẻ đẹp của bạn. Bạn đã giúp tôi, không những qua trung tâm Mộc Lan mà còn qua môi trường thể thao, tìm về con đường tâm linh. Giờ đây đang sống tại Làng Mai, tôi thấy rất dễ hòa nhập vào gia đình và bạn bè cùng trên con đường thực tập. Qua môn thể thao, bạn đã cho tôi thấy rằng tôi có thể tìm được sự hiểu biết, tình thương và sống hòa hợp với các sư anh, sư chị và sư em tôi, đồng thời không kỳ thị người khác bằng cách phát triển tính hiếu khách. Không những tôi tiếp nhận được lợi ích từ bạn mà hai gia đình huyết thống và tâm linh của tôi cũng tiếp nhận được nhiều điều lợi ích mà bạn đã cống hiến. Gia đình huyết thống của tôi đã có cơ hội tìm được pháp môn thực tập. Gia đình tâm linh của tôi thì được nuôi dưỡng bởi những gì bạn đã trao truyền cho tôi. Tôi hy vọng sẽ đại diện được cho bạn và tiếp nối bạn một cách thật đẹp đẽ để đi về tương lai. Cảm ơn tình thương và sự yểm trợ của bạn không những trong sự thực tập của tôi mà còn đối với tất cả tổ tiên tâm linh và huyết thống, với Sư Ông và Tăng thân yêu quí bằng tấm lòng biết ơn sâu đậm.
Bức thư đầu tiên
Chân Trăng Nến Ngọc
Con tên là Chân Trăng Nến Ngọc. Con vừa được xuất gia trong gia đình cây Đoàn vừa rồi. Con viết thư này xin gửi lên Sư Ông để bày tỏ niềm biết ơn và hạnh phúc của con khi con chính thức được gia nhập tăng thân, đổi mới cuộc đời mình và còn được Sư Ông hồi âm thư nữa.
Nhiều lúc viết thư, dù biết là gửi cho Sư Ông nhưng con không dám tin nó sẽ tới nơi, hoặc Sư Ông sẽ đọc nên con cứ viết với tinh thần “đây là bức thư đầu tiên Sư Ông nhận”, phải viết cho rõ để Sư Ông biết mình là ai! (nghe thảm quá). Con cứ có cảm giác như mình viết thư cột vào cái bong bóng rồi thả lên trời, vậy mà Sư Ông đã nhận được, đã đọc và còn trả lời thư cho con nữa. Ôi, con hạnh phúc quá! Những lời của Sư Ông như đi vào trong người con, từ từ gỡ những khúc mắc mà thậm chí con còn chưa nhận ra và diễn đạt được. Dù con cố gắng hết sức để trình bày, và con còn bị kẹt vào cách dùng từ ngữ nên chưa bộc lộ hết được. Vậy mà Sư Ông hiểu, sao Sư Ông biết hay vậy? Con hạnh phúc quá! Sư Ông đã đọc thư con rất nghiêm túc dù con chỉ là một người nhỏ. Dù con chỉ mới thấy Sư Ông “bằng thịt” có một lần, và Sư Ông không biết gì về con. Nhưng Sư Ông thương con thật, thương những khó khăn của con, thương một tình thương không phân biệt, của một vị Bồ Tát (con nghĩ vậy). Bây giờ con thấy con có trong Sư Ông rồi (không biết con có nói quá không!)
Cho đến nay con có tiến bộ lắm Sư Ông ạ! Con ngồi thiền không buồn ngủ nhiều như trước nữa, vì con lờ mờ nhận ra cái hay của việc ngồi thiền. Con ngồi lặng như vậy để cơ thể được nghỉ ngơi, và để cho các cơ quan được tập trung làm việc. Con từng suy nghĩ liên miên nhiều quá nên hay bị đau đầu. Rõ ràng sau một khoảng thời gian ngồi yên không suy nghĩ (chỉ ngắn thôi), con thấy người mình nhẹ nhõm hơn hẳn. Nhưng không phải buổi ngồi thiền nào tâm con cũng lặng yên được như vậy. Ở đây con sướng lắm, có thầy Từ Tế thường qua Diệu Trạm dạy võ cho các sư chị sư em. Thầy cũng thường hay chia sẻ, lắng nghe và “tư vấn” cho mọi người về những trạng thái khi ngồi thiền, cách ngồi thiền, ích lợi khi ngồi thiền, nhờ vậy mà quý sư chị sư em con và cả con nữa ngồi thiền thấy hứng thú hơn.
Con thấy quý thầy, quý sư cô ở Thái rất dễ thương, cống hiến hết mình, quan tâm chăm sóc người khác rất kiên nhẫn, hòa nhã mà không ngại phiền. Ở Huế cũng vậy, không thể so sánh được. Nhìn lại, mỗi người một cuộc đời, cũng có những người chưa hề được khơi dậy những hạt giống tốt, hay do năng lượng “muốn làm” chưa đủ mạnh; cũng có những người chưa bao giờ nghĩ sẽ đi tu nhưng tất cả, ngày hôm nay đã quy tụ, cùng nhau tu học theo các trung tâm, gom góp sức mạnh để thực hiện ước mơ chung: cứu mình, cứu đời. Sư Ông thật đáng kính quá.
Lúc trước và sau khi thọ giới con có nhiều niềm vui lắm. Con rất thích phong cảnh bên Thái. Chỉ cần nhớ là mình đang được ở Thái, có Sư Bá, có chị Hai trong cây và mang theo nhiều ký ức cả nhà đoàn tụ là con thấy mình vui như “chim hót”. Con làm gì cũng vui: đi, làm việc, dự thời khóa, ngồi chơi, chơi ngày sadi, v.v… mọi thứ từ nhỏ đến lớn, cái gì con cũng vui, cũng hạnh phúc. Con nghĩ ước mơ của mình không phải là trở thành một sư cô, một người tu có cái gì đó “không thể được, không thể thích ứng” (có thể nhận thức về phân biệt tôn giáo vẫn còn từ nhỏ, và cái thói thích hưởng thụ nhiều hơn cống hiến đã ăn sâu vào tàng thức con). Nhưng con lại tìm thấy hướng đi trong đời sống này. Khi được tiếp xúc, tưới tẩm và sống như một tập sự, con mới nhận ra những sai lầm, mê muội của mình trong quá khứ. Giờ phút này con đã thoát ra khỏi nếp sống đó, được sống thật với chính mình. Học hỏi để biết được con người mình, tâm thức mình và tìm được hướng đi cho cuộc đời mình. Nhìn lại bạn bè, hàng xóm của con ở nhà, dù có điều kiện vật chất, có tình thương của cha mẹ, thầy cô, có rất nhiều điều kiện hạnh phúc nhưng tội nghiệp thay lại thiếu tỉnh thức. Môi trường ở đó rất ôn hòa (từ bản chất con người đến khí hậu) nhưng tuổi trẻ lại ít có cơ hội biết được sự thật về cuộc đời. Con người phần nhiều khi được sống trong êm ấm quá thì sinh hư, không phải, có lẽ là yếu đuối, bị môi trường độc hại lôi kéo mà vì không thấy nên cứ tiếp nhận: hơn thua, bạo động, mê đắm, sex v.v… Từ khi nhỏ cho đến lúc lớn, được cha mẹ vất vả lo cho không thiếu thứ gì, nên thường có thói quen đi tìm những cái hưởng thụ bên ngoài, riết hồi cứ chạy lòng vòng vì những cái bên ngoài đó mà không có cơ hội nhìn lại và tự đặt cho mình những câu hỏi như: mình đang may mắn, mình là một sự mầu nhiệm; mình thiếu định hướng, mình chưa có ước mơ lớn cho cuộc đời; mình đã, đang và sẽ sống như thế nào…? Thời gian cứ trôi đi rồi cũng phải bước vào đời, với những vốn liếng về ý niệm, quan điểm sai lầm, thiếu hụt, tương lai của mọi người sẽ như thế nào? Làm sao theo kịp mọi người đây, bạn bè cùng lứa của con cũng đã 18 tuổi, sắp vào đời rồi.
Con thấy mình quá may mắn. Con được học những điều Bụt dạy mà Sư Ông đã đưa đến cho thế hệ trẻ chúng con. Sư Ông giảng cho chúng con hiểu, Sư Ông viết sách để phát triển đạo Bụt, cái gì cũng mang lại sự tỉnh thức cho người nhận, cái gì cũng rõ ràng, rất rõ ràng.
Vừa rồi qua Thái, con và các chị em được chơi ngày Sa Di vui lắm. Con có viết một bức thư kể cho Sư Ông nghe nhưng dài quá nên con bỏ và viết lại thành bức này (nếu kể lại phải mất hơn hai đôi giấy). Con cũng có nhiều câu hỏi lắm, nhưng nghĩ lại, thôi thì con hỏi Y chỉ sư của con vậy, chắc do con thực tập chưa thuần nên vậy. Sư Ông có quá nhiều việc mà. Con xin phép dừng thư ở đây ạ! Năm mới con chúc Sư Ông tràn đầy sức khỏe, tràn đầy niềm vui và có thêm nhiều sự tiếp nối đẹp, vững chắc.
Nương tựa Bụt
Trăng Hoa Lâm
Con đã tìm ra được con đường cho con đi, con đường của tình thương và sự hiểu biết. Con hạnh phúc biết chừng nào khi con được làm con gái của Đức Thế Tôn, nhờ con đã nuôi dưỡng Tâm bồ đề nên mới có ngày hôm nay.
Con nhớ rõ từ khi bắt đầu đến chùa, con nhìn khuôn mặt của Ngài tỏa đầy từ bi, đức độ, vì thế Ngài có mặt trong tâm trí con. Con phát nguyện sẽ tôn thờ và cung thỉnh tượng Ngài về nhà để ngày đêm có cơ hội được lễ lạy và tâm sự với Ngài. Điều đó con đã thực hiện được một cách trọn vẹn và đầy viên mãn như ý mình thầm mong. Từ đó con được tìm hiểu lịch sử, giáo lý và hành trì những thiện phước mà Đức Thế Tôn đã dạy; trì trai, bố thí, cúng dường và giữ giới, những việc mà một vị cư sĩ nên làm. Lại thêm một phát nguyện tiếp theo mà trong tâm khởi lên nữa đó là cúng dường trai Tăng, buổi cúng dường đầy hân hoan, hạnh phúc được diễn ra rất nghiêm trang, thanh tịnh với sự chứng minh và thọ nhận của nhiều vị Tăng, con dâng lên tất cả sự cung kính, lòng thành trong tâm khi lạy xuống, con phát nguyện hồi hướng phước đức và những việc làm này cho khắp mọi loài để được sống trong sự an toàn, không hận thù và căm ghét lẫn nhau. Và điều đặc biệt hơn nữa là con tha thiết được làm người xuất gia, được đi theo con đường của Bụt để đem lại niềm vui và hạnh phúc mà con đã phát khởi.
Con nhớ ngày con ra đi theo chí nguyện, trời đang trong xanh với gió mát, bỗng đổ mưa nhè nhẹ mà thấm ướt cả đôi vai con. Lòng con ngậm ngùi, những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, con nhìn má và những người thân đang khóc và luyến tiếc, lòng con càng phải vững bền và kiên quyết nhiều hơn: “Một khi đã đi thì phải đi cho đúng đắn, đàng hoàng và thành tựu mới trở về”, con thầm nghĩ vậy. Lúc này đây con mới thật sự thấy “chân tâm một quyết lên đường”. Sau những tháng ngày tập sự và xuất gia, cho đến hôm nay con nhận thấy mình mát trong như dòng suối, nhẹ nhàng như mây bay, tâm hồn con thảnh thơi và bình an lạ thường. Làm sao con quên được khoảnh khắc con được sinh ra một lần nữa trong gia đình tâm linh, một gia đình quyết định cả tương lai và cuộc đời của con.
Bạch Đức Thế Tôn! Những ngày còn nằm trong bụng của mẹ, có đôi lần con vụng dại, lỡ lầm làm đau mẹ nhưng nhờ tình thương bao dung, thông cảm mẹ đã che chở và ôm ấp con. Mẹ đó là quý sư cô và Tăng thân. Những lúc con nhận diện những tập khí xấu đang biểu hiện và đã biểu hiện, con thấy lòng hổ thẹn, tự ái đã đi lên nhưng nhờ con biết thở, biết mỉm cười với những mặc cảm đó nên con mới buông bỏ nó được.
Cảm nhận ngày con thay hình đổi dạng, ngày mà con thấy đất trời cùng hòa điệu vào nhau, lòng con đầy xúc động và hạnh phúc dâng tràn. Ngày con được tái sinh, được gia nhập vào Tăng đoàn của Bụt, giây phút ấy là giây phút huy hoàng và thanh tịnh, thân và tâm đưa về một mối, con dừng lại tất cả dòng suy nghĩ, lo sợ, hồi hộp để cho thân tâm được tiếp nhận giới pháp tròn đầy. Con không kìm nổi những giọt nước mắt khi được nghe bài xướng tụng “Đầu Cành Dương Liễu”, con nhận được những giọt nước thanh lương, những giọt nước mát mẻ tưới lên dập tắt não phiền, làm tươi mát cả hồn con. Con thấy mình như đang nở trong vườn hoa rực rỡ của nhân loại: “Muôn hoa tỏa ngát giữa đồi, mang hương tỏa sắc cho đời thêm xinh”. Giây phút thiêng liêng cao cả ấy lòng con dâng lên sự biết ơn tôn kính đối với cha mẹ, Bụt, Tổ và Tăng thân đã cho con cơ hội được biểu hiện, con biết ơn muôn loài đã cho con sự sống mầu nhiệm này. Ngày xuất gia, con đã hoàn toàn nhận diện rõ một điều rất quan trọng không thể nào vắng mặt được, đó là “hơi thở”, bởi vì nhờ con theo dõi và duy trì hơi thở chậm rãi nên con mới giữ được sự bình tĩnh, nhẹ nhàng và những bước chân thật vững chãi trên mặt đất. Dù làm bất cứ việc gì đi chăng nữa, nếu không có hơi thở ý thức thì mình sẽ khó hoàn thành trọn vẹn. Chính vì vậy con mới thấy được rằng “Hơi thở là người bạn trung thành nhất của sự nghiệp sống tỉnh thức” là vậy đó.
Bạch Đức Thế Tôn! Đến hôm nay con đã xuất gia hơn một tháng rồi, con thấy trong con năng lượng của hạnh phúc, của niềm vui, của bình an càng nhiều hơn. Con thấy mình nhỏ bé giống như những giọt sương ban mai rơi xuống ngọn lá vào buổi sớm. Con thấy con giống như bông hoa sẽ nở mãi, nở mãi trong khu vườn địa đàng. Thật vậy! Con xin nguyện sẽ tiếp tục nuôi dưỡng và đốt cháy thêm những ngọn lửa đang sáng. Con xin nguyện nương tựa vào Tăng thân, cùng đi chung như một dòng sông, cùng chảy ra biển cả. Con nguyện gìn giữ những lý tưởng cao đẹp, tôn trọng mục tiêu của cuộc đời và cuối cùng con xin nương tựa vào Đức Thế Tôn, bậc Thầy của chúng con với đức từ bi, hạnh nguyện cứu người và mọi loài của Ngài để làm nền tảng vững chắc nhất mỗi khi con gặp khó khăn, hay thử thách trên đường đi.
Con chỉ là giọt nước giữa dòng sông
Con chỉ là đóa hồng trong vườn thắm
Con chỉ là hơi ấm của quê hương
Và chỉ là hạt bụi đường dưới chân Bụt
Xin được sống với tình thương chân thật
Xin được thở bằng ân đức của Như Lai
Cõi trầm luân Người thức giữa đêm dài
Xin nương tựa đức từ bi vô lượng.
Lời nói từ trái tim
Chân Pháp Thuyền
Giờ phút này đây con đang rất hạnh phúc bởi vì con vừa vượt qua được tâm trạng sợ hãi trong con. Sáng nay, trong buổi ngồi thiền, con quán chiếu lại những ngày vừa qua và nhận ra rằng thỉnh thoảng con có những bất an sợ hãi trong lòng, con có cảm giác rằng có một số người đang sợ hãi con, gặp mình là muốn tránh xa, không muốn gần gũi với con và con cảm thấy có một bầu không khí nghi kỵ đang nhìn mình. Thậm chí con còn nghĩ rằng có nhiều người đang ghét mình, mong sao cho con đi khuất mắt. Những lúc như vậy, con thấy đời mình bị bao phủ bởi màn đen u ám. Con tự hỏi dường như không có ai hiểu được mình cả, những lúc như vậy con rất cần ở bên cạnh Thầy, ôm chân Thầy mà nói lên nỗi niềm. Con tự hỏi mình tu có đúng phương pháp không mà có những cảm giác như vậy? Mình có làm lầm lỗi điều gì không? Trong buổi ngồi thiền, con thấy rõ thỉnh thoảng mình sống thất niệm, đã có những suy tư, những lời nói, những hành động khiến những người khác sợ hãi xa lánh mình và cảm thấy mình cũng lo sợ cho chính bản thân mình. Có lần, niềm tuyệt vọng dâng trào, con chán ghét một số người và mong đừng có gặp lại những người đó. Nhưng may mắn thay, nhờ phước đức của ông bà tổ tiên, của cha mẹ, của Thầy, của tăng thân mà con đã dừng lại được tâm niệm đó. Trong buổi ngồi thiền, con đã mượn hình ảnh của Thầy để quán chiếu vào tự thân, hình ảnh đầy từ bi trí tuệ của Thầy đã đánh động vào tâm con, Thầy như có một sức mạnh vô biên đã gìn giữ được cái tâm còn hoang dại của con, và một niềm biết ơn mãnh liệt dâng trào trong lòng con, biết ơn Thầy, biết ơn tăng thân đã chỉ lối và dẫn dắt con trên bước đường tu tập. Con cũng biết ơn Thầy Bổn Sư của con, người đã đưa con vào đạo. Và con cũng biết ơn cha mẹ của con, người đã sinh ra con trong cuộc đời này. Con xin gởi lòng biết ơn sâu sắc của con đến với cha mẹ, đến với Thầy Bổn Sư và xin hết lòng tu tập để đền đáp một phần công ơn cao cả của chư liệt vị.
Trong buổi thiền quán, con cũng thấy được hình ảnh của thầy Ahimsaka, một vị Tỳ Kheo tiêu biểu cho đức tính nhẫn nhục, vô úy không sợ hãi, một người trước khi xuất gia nổi danh là Chỉ man, nhưng khi gặp Bụt, cái ác đã đổi thành cái thiện. Con cũng vậy, trong con có những cái ác tính, khi điều kiện đầy đủ thì nó biểu hiện và làm cho con khốn đốn. Nhưng có lẽ kiếp trước mình có trồng nhiều căn lành nên kiếp này được gặp Thầy, được gặp tăng thân nên có cơ hội tu tập và chuyển hóa được những tập khí của mình. Trước kia con thường nghĩ rằng mình là người hoàn hảo, mình đang hướng dẫn người khác tu tập. Bây giờ đụng chuyện mới biết được sức tu của mình như thế nào. Lúc đó con muốn thốt to lên rằng: “Ôi! Hạnh phúc quá! Hạnh phúc quá! Nhưng con sợ đại chúng giật mình nên chỉ nói trong tâm của mình thôi. Con nuôi dưỡng ý thức đó trong suốt buổi ngồi thiền nên những lời sám pháp địa xúc đã đi sâu vào tận trái tim con. Bài sám pháp địa xúc nói về sự vô thường của bản thân, của Thầy, của sư anh, sư chị và sư em đã làm cho con rất xúc động, con thấy rõ là do trước kia mình đã sống thất niệm, đã có những hành xử khiến cho những người khác đau khổ và muốn xa lánh mình. Nay thấy được những nguyên nhân đó, con nguyện tập sống cho có chánh niệm hơn, nguyện an trú vững chãi, thảnh thơi để có thể cống hiến cho đời những hoa trái của sự thực tập. Lúc đó trái tim của con đã mở rộng ra để có thể ôm ấp được tất cả mọi người. Con muốn ôm tất cả mọi người trên thế giới vào trái tim đang rộng mở của mình và nói lên rằng con thương tất cả mọi người, không phân biệt sang hèn già trẻ. “Nguyện đạt tới hiểu biết lớn, nguyện thành tựu thương yêu sâu. Đó là ước mong sâu sắc nhất của con, con không còn ước mong nào nữa cả.”
Ngày hôm nay cũng là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của con, con đã sống thật có chánh niệm, an trú vững chãi và thảnh thơi, nhờ con đã sử dụng các bài thi kệ và hơi thở. Con ý thức được sự sống mầu nhiệm đang diễn ra xung quanh mình và đập tan những hối tiếc buồn đau về quá khứ hay những ảo vọng mơ tưởng đến tương lai. Vì con biết sự sống vốn vô thường, các sư anh, sư chị và sư em của mình cũng vậy, cũng vô thường, nếu mình không biết trân quý thì có thể người thân của mình sẽ ra đi. Con cũng vậy, không biết ngày mai mình sẽ ra sao, cho nên hãy sống hết lòng vì hôm nay, để ngày mai nếu có ra đi thì mình cũng thảnh thơi.
Con biết trong đời sống hàng ngày có những lúc vì thất niệm cho nên con có những tư tưởng hay những lời nói khiến người xung quanh đau khổ, đã gây khó khăn cho anh chị em của mình, đã vụng về lầm lỗi, xin đại chúng hãy đến với con, hãy chỉ bảo cho con, hoan hỉ bỏ qua cho con, và con sẽ cố gắng thực tập tốt hơn. Con nhớ đến lời dặn dò của Thầy: “Dù con người đổ chụp trên đầu em cả ngọn núi hận thù, tàn bạo, dù con người đày ải em vào hang sâu tủi nhục”, con cũng luôn luôn nhớ lời Thầy dạy: “Kẻ thù chúng ta không phải con người. Xứng đáng chỉ có tình xót thương”. Kẻ thù chúng ta chính là tham vọng si mê, nhưng con biết tham vọng si mê cũng không phải là kẻ thù của chúng ta mà nó là bạn của chúng ta, nó là một phần của bản thân ta. Con biết Thầy và tăng thân luôn luôn có mặt đó để yểm trợ, nâng đỡ cho con. Con cũng xin nói lại là, trong trái tim con luôn có hình bóng của Thầy, của tăng thân, xin các sư anh, sư chị và sư em hãy đến với con, chỉ bảo cho con những lỗi lầm mà con đã mắc phải; hãy thương tưởng tới con, hãy hoan hỉ và tha thứ cho con; hãy xem con như một phần thân thể và con cũng xem mọi người như thân thể của mình vậy. Tăng thân như là một thân thể lớn và con là một tế bào trong cái thân thể ấy. Vì vậy chúng ta cùng giúp nhau vượt qua khó khăn. Con luôn luôn tin tưởng vào tăng thân, tin tưởng vào sự nghiệp độ đời, tin tưởng vào con thuyền tăng thân, dù con thuyền đó có nghiêng đổ thì niềm tin của con vào tăng thân cũng không hề thay đổi.
Đây là những lời nói xuất phát từ trái tim của con, xin Thầy chứng minh cho con, xin đại chúng hiểu cho tấm lòng thành của con. Cuối cùng, con xin đê đầu đảnh lễ Thầy và tăng thân và xin nguyện vâng lời chỉ dạy để thực tập.
Thông điệp đầu năm
Chân Trăng Hàm Tiếu
Nhân ngày đầu năm mới (xuân Giáp Ngọ), con ngồi vào bàn cầm bút viết vài dòng, khai mở một mùa xuân an lành. Ngồi ở đây, nơi gian phòng nhỏ của mình, con nâng ly trà ấm áp, thơm ngon để xua tan cái lạnh buốt của xứ Huế.
Con nhớ từ nhỏ đến lớn, con chưa thưởng thức trọn vẹn ly trà ngon như thế này. Không phải loại trà đặc biệt gì, cũng không quý giá vậy mà con thấy ngon hơn hết. Con tự hỏi tâm mình tại sao như vậy, nhìn sâu vào, con nhận ra con đang có niềm vui, hạnh phúc với bao mầu nhiệm. Con đang thật sự có mặt với ly trà nóng và thưởng thức hết lòng mà không để tâm ý ở nơi khác. Nên dù loại trà bình thường, hay với người rành trà cho là loại bét thì con vẫn thấy ngon.
Hôm nay, bầu trời có vẻ trong lành hơn so với mấy tháng trời mưa tầm tã, úng cả cây cối. Trời không mưa lại có nắng nhẹ, vàng chói đẹp lắm. Những tia nắng len lỏi qua các chiếc lá hứng đầy sương, lung linh sinh động.
Con nhắm đôi mắt nhỏ bé của mình lại, cố hít thở thật sâu để tận hưởng. Con đặt tay lên phần bụng đang cử động của mình. Con thấy vui lắm, cái bụng cứ phồng lên, xẹp xuống đều đều theo hơi thở vào, ra. Khi bụng con phồng lên thì đồng thời con cũng đang hít vào hơi thở sâu. Khi bụng con xẹp xuống thì đồng thời con cũng đang thở ra hơi thở dài. Tự nhiên, tai con nghe rõ tiếng sương đọng trên mái ngói rơi lộp độp xuống hiên chùa. Con hít vào một luồng khí lạnh, tinh khôi của cây vườn và mùi trà đang thơm nhẹ. Con thấy thú vị đến nỗi không muốn mở đôi mắt ra vì sợ sẽ bỏ lỡ giây phút như “tiên” này. Chợt con nhớ đến câu nói của Sư Ông trong bài pháp thoại mà quý sư cô thường nói khi thấy hạnh phúc: “Đây là giây phút hạnh phúc”.
Con cảm thấy tâm đắc câu nói này và hôm nay con đã có thể sử dụng nó một cách nhuần nhuyễn. Bước xuống giường con cũng thấy hạnh phúc vì con vẫn có thể đi những bước thong dong bằng đôi chân của mình. Bước từng bước trong chánh niệm con thấy người mình như nhẹ hẳn ra.
Bước ra hành lang, con ngắm nhìn thiên nhiên để biết rằng con đang còn đôi mắt sáng để thấy được trời xanh bao la, để trân quý hạnh phúc mà con đang có. Con thấy nào là hoa lan tím, cây mít, cây chay trước mặt, xa xa là hồ Sao Hôm, bụi tre già được ông mặt trời chiếu những tia sáng đầu ngày. Mọi thứ thật xanh tươi, lấp lánh nổi bật hẳn. Con đang tận hưởng thiên nhiên bằng lòng biết ơn vô tận: “Cảm ơn thiên nhiên, cảm ơn cuộc đời”.
Con thấy con cũng đang tràn đầy sức sống như cây kia, tự do biểu hiện, chẳng phải lo nghĩ gì. Hằng ngày, con được ngồi thiền, tụng kinh, học giáo lý, vui chơi, chấp tác. Cùng với tăng thân, con duy trì được sức sống trong mình. Cũng giống như cây kia cũng cần phân, đất tốt, nước…, để được xanh tươi như vậy.
Bỗng một câu chúc xuân tốt lành của một sư chị đến với con làm con giật bắn người, đúng rồi hôm nay là tết Sư Ông ạ! Những lời nói yêu thương, chúc nhau từ mọi người làm không khí ni xá trở nên vui hẳn. Những gói quà xinh xinh được trao tặng mang một thông điệp yêu thương của ngày đầu năm. Con thích nhất là tặng quà và “nhìn lén” cảm xúc trên gương mặt của người nhận. Khi thấy người khác vui con cũng thầm cười hạnh phúc. Hôm nay, con cũng được nhận quà, con nở nụ cười với món quà để mong người tặng biết con đang hạnh phúc, con chúc ai cũng vui vẻ như con bây giờ.
Thế là năm cũ đã qua đi với bao niềm vui, hạnh phúc; bao khó khăn, lo phiền để nhường đường cho năm mới với khởi đầu mới. Con nguyện những gì năm cũ chưa làm được, con sẽ cố gắng thêm. Những gì đã thành công thì con sẽ phát huy tiếp. Còn lo phiền, buồn giận, con sẽ cho chúng đi theo làm “đệ nhị thân” cho năm cũ. Năm mới, con quyết làm mới bản thân, làm mới sự thực tập để con được bình an, có nhiều niềm vui, sức sống để Sư Ông được vui, để ai cũng được hạnh phúc. Con kính chúc Sư Ông luôn khỏe, sống mãi bên chúng con để chúng con được hưởng năng lượng tươi mát, lòng từ bi, bao dung của Người.
Khi cần em hãy nắm lấy …
Chân Lĩnh Nghiêm
Thương yêu gửi tới các sư bé tương lai
Hồi ấy tôi cũng giống như em bây giờ, tôi chẳng thiết tha chi với những bon chen trong cuộc đời trần tục. Tôi đã thấy được những giả tạm của cõi hồng trần, những hệ lụy khổ đau của kiếp nhân sinh, nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để giã từ. Đôi mắt của tôi còn mê mờ, tôi chưa phân biệt được đâu là trong, đâu là đục. Lúc ấy tôi không có một đoàn thể nào để nương tựa. Chẳng có ai cho tôi gọi “chị ơi”, chẳng có ai xuất hiện chìa cánh tay ra và hỏi: “Có tôi đây, tôi giúp được gì nào?”. Tôi cứ thui thủi một mình kiếm tìm, dò dẫm, sờ soạng…
Tôi đắn đo trước tấm áo nâu và áo trắng. Nhìn hai tấm áo ấy tôi chỉ có một câu hỏi duy nhất, câu hỏi làm tôi đau đầu nhức óc: “Chiếc áo nào có khả năng giúp được nhiều người?” Tôi đem hai tấm áo đặt lên cán cân trí óc, trí óc tôi bất lực. Tôi đặt hai tấm áo lên cán cân trái tim, trái tim tôi u mê. Đâu là trong? Đâu là đục? Câu hỏi réo rắt tâm can. May sao tôi còn có Mẹ – Mẹ Quán Âm. Tôi đã gọi Mẹ rất tha thiết và hỏi Mẹ rằng: “Con phải làm gì để giúp được nhiều người? Làm tu sĩ thì giúp được nhiều người hay làm cư sĩ sẽ giúp được nhiều người?” Làm gì cũng được miễn sao giúp được nhiều người thì tôi làm ngay, tôi chẳng quan tâm gì tới hình tướng hết. Một tuần sau tôi nhận được câu trả lời của Mẹ trong một cuốn sách:
Câu trả lời như sau:
“Trước khi giúp người khác con hãy giúp chính mình. Trước khi xứng đáng ngồi trên tòa Như Lai giảng pháp con hãy kết thảm cỏ, ngồi trong động đá để quán chiếu về sự vô thường, lý vô ngã. Và chỉ khi nào chứng được thanh tịnh tuyệt đối con mới được phép nhập thế gian mà không sợ bị sa ngã. Một người mù không thể dẫn đường cho những người mù. Một kẻ đang chết đuối không thể cứu được một người cũng đang chết đuối. Làm sao con biết rằng hành động của con hoàn toàn vô vụ lợi? Làm sao con biết rằng con không tự lừa dối chính mình? Một việc làm cao đẹp chỉ có ý nghĩa khi nó được làm với một tâm vị tha chân thật. Chỉ khi nào con bước vào đời, làm mọi việc mà không thấy có mình làm, không thấy có người được giúp thì khi ấy con sẽ hiểu lời ta nói “nhập thế gian mà không rời Niết bàn.”
Em biết không? Lời dạy ấy khiến tôi chấn động tâm can. Nhát kiếm của Mẹ đã kết liễu cuộc đời cư sĩ của tôi. Tôi được tái sinh trong đại gia đình áo nâu. Giờ đây tôi đang ngụp lặn nơi bến nước trong. Đúng là bến nước trong, vừa trong vừa mát.
Tôi đã đi trước em rồi đấy, con đường ấy lành và đẹp lắm. Đây là bàn tay tôi, khi nào cần xin em hãy nắm lấy.