Rong chơi nơi hiện pháp

(Thầy Trời Nguyện Lực người Thái Lan, xuất gia năm 2013 thuộc gia đình Cây Đoàn, tại Làng Mai Pháp, trong chương trình Xuất gia 5 năm. Thay vì trở lại nếp sống của người cư sĩ sau khi hoàn tất chương trình, thầy phát nguyện tiếp tục tu học và phụng sự với tư cách một người xuất sĩ. Dưới đây là những chia sẻ của thầy được Ban biên tập chuyển ngữ từ tiếng Anh.)

 

Cách đây hơn năm năm vào ngày 8 tháng 12 năm 2013, con được thọ giới Sa di. Và cũng từ thời điểm đó, chương trình Xuất gia 5 năm của con bắt đầu. Lúc đó con thông báo cho người thân trong gia đình và bè bạn rằng con tham dự vào chương trình này “ít nhất là 5 năm” vì con muốn xem điều gì sẽ xảy ra sau năm năm. Có thể con sẽ trở về đời sống cư sĩ hoặc tiếp tục con đường xuất gia suốt đời. Con cũng chưa chắc lắm vào lúc ấy. Con chỉ biết rằng con muốn thực hiện chương trình 5 năm trước rồi sẽ suy nghĩ về tương lai sau vì con nghĩ rằng thời gian năm năm sẽ đủ cho con làm quyết định ấy.

Nhìn lại quãng thời gian qua, con có thể nói rằng năm năm sống và thực tập như một xuất sĩ đã mang đến rất nhiều lợi lạc cho con. Con đã có rất nhiều hạnh phúc và cũng đã đi qua những khổ đau. Tất cả những điều đó đã mang đến cho con cơ hội để thực tập và chuyển hóa tự thân. Có những giai đoạn đầy niềm vui, bình an, vững chãi và cũng có những giây phút lên xuống trong đời sống tu tập. Tuy nhiên nhờ vào những kinh nghiệm này, con đã học được rất nhiều về chính mình và về mọi người. Con hiểu bản thân mình hơn và nhận diện được những giới hạn của tự thân. Và quan trọng nhất là tâm bồ đề, niềm tin vào pháp môn thực tập trong con vẫn còn mạnh mẽ.

Thời điểm bước sang năm 2018, cũng là năm cuối của con trong chương trình 5 năm, nhiều suy tư và câu hỏi bắt đầu đi lên trong con. Con sẽ làm gì sau khi chương trình 5 năm kết thúc? Con nên trở lại đời sống cư sĩ hay tiếp tục con đường xuất gia? Con có thực sự muốn trở lại đời sống cư sĩ không? Con sẽ tìm công việc gì để làm? Liệu cuộc sống ấy có giúp con hoàn thành được ước nguyện của mình không? Còn nếu tiếp tục con đường xuất gia thì sao? Con có sẵn sàng cam kết làm một vị xuất sĩ suốt đời không? Lỡ các điều kiện thay đổi trong tương lai và con không thể giữ được cam kết ấy? Con có bị dán nhãn hiệu là đã thất bại nếu con không thể giữ được lời hứa của mình không?

Nhiều tuần liên tiếp trôi qua và những suy tư kia tiếp tục tăng thêm cường độ. Con bắt đầu lo lắng rằng mình phải đi đến một quyết định trước ngày 8 tháng 12 năm 2018. Con sẽ trả lời ra sao khi đại chúng hỏi về quyết định của con? Còn nếu gia đình con hỏi thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra khi thời điểm đó đến và con vẫn chưa có câu trả lời? Năm năm chưa đủ để biết mình muốn hoặc không muốn tiếp tục con đường tu tập hay sao? Con phải làm gì? Con phải trả lời ra sao? Và nhiều câu hỏi nữa đã đi lên trong con.

Một ngày nọ, con nhận ra rằng con đã để cho sự suy tư và lo lắng về tương lai chiếm ngự tâm mình quá lâu. Những suy tư đó không đưa con đến gần với câu trả lời, mà lại kéo con ra khỏi những gì đang xảy ra trong giây phút hiện tại. Con tự nói với chính mình rằng sao mình không buông bỏ những suy tư, lo lắng và trở về với hiện tại? Không phải đây là điều mà mình thường chia sẻ cho mọi người hay sao? Tại sao mình lại không thực tập chính những điều mình chia sẻ? Với cái thấy này, con quyết định buông hết mọi suy tư và đặt mình vào sự thực tập trở về an trú trong giờ phút hiện tại. Nếu con chăm sóc tốt giờ phút hiện tại thì tương lai sẽ tự nhiên được tốt đẹp. Con muốn để tàng thức cho con câu trả lời đối với một quyết định quan trọng như vậy thay vì sử dụng ý thức. Vài năm trước, quyết định “trở thành một người tu” cũng đến với con theo cách này. Con đã đến Làng Mai như một cư sĩ, thực tập trong ba tháng An cư mùa đông để trải nghiệm cuộc sống ở đây và cũng để xem thử con có thực sự muốn trở thành một vị xuất sĩ hay không. Đến cuối khóa tu mùa Đông, con đã gần 100% chắc chắn, nhưng con muốn kiểm chứng rằng con đã không chỉ bị ảnh hưởng bởi môi trường ở Làng Mai. Vì vậy con đã trở về Thái Lan để sinh hoạt lại trong môi trường bình thường tại gia đình và xem mình có còn muốn làm người tu nữa hay không. Con để câu hỏi ấy lắng sâu vào lòng và tiếp tục thực tập có mặt trong giây phút hiện tại, không cố gắng tìm câu trả lời bằng lý trí. Rồi một ngày nọ câu trả lời đã đến một cách tự nhiên, rằng con muốn sống cuộc sống của một người tu. Con cần sống cuộc sống của một người tu!

Vì vậy, cuối cùng con đã thực tập đặt niềm tin vào tàng thức để làm quyết định cho chương trình 5 năm. Con không cần đánh mất mình trong sự lo lắng về tương lai. Đâu có ai tạo áp lực bắt con phải quyết định sớm, ngay cả tăng thân. Người tạo áp lực cho con là chính con. Con chỉ cần tiếp tục tưới tẩm hạt giống chánh niệm bằng cách sống sâu sắc trong giây phút hiện tại. Và đó là giây phút bắt đầu của cái mà con gọi là chương trình “Bây giờ” (Now program). Đám mây lo lắng bay tới bay lui trên đầu con đã biến mất. Những bông hoa nhiều màu, thảm cỏ, bầu trời, ánh nắng, cùng vẻ đẹp thiên nhiên xung quanh con trở thành hiện thực. Con thưởng thức trở lại sự thực tập đơn giản của hơi thở và bước chân chánh niệm. Con có thể nhận diện nhiều điều kiện hạnh phúc con đang có và niềm biết ơn trào dâng trong con.

Một vài thầy hỏi con định sẽ làm gì sau khi xong chương trình 5 năm và con đã trả lời rằng con sẽ tham gia vào chương trình “Bây giờ”. Thực sự, chương trình “Bây giờ” đã bắt đầu ngay giây phút con giác ngộ ra rằng con nên buông bỏ sự suy tư và trở về với cái “bây giờ”. Đó là một chương trình ai cũng có thể tham gia vào, dù cư sĩ hay xuất sĩ mà không cần phải viết một lá thư phát nguyện xin làm tập sự. Chương trình này chấm dứt vào giây phút mình bị kéo đi bởi quá khứ hay tương lai. Nó bắt đầu trở lại khi mình trở về với giây phút hiện tại. Đối với con, chương trình này có nhiều thử thách hơn chương trình 5 năm hoặc ngay cả chương trình tu suốt đời. Mình có thể là một xuất sĩ trọn đời nhưng lười tu tập và ít khi an trú trong hiện tại. Mình cũng có thể là một cư sĩ và thực tập siêng năng, thường trở về giây phút hiện tại. Con nghĩ điều quan trọng là mình cần phải là một người thực tập đích thực, dù trong bất cứ hình tướng nào. Đây là bản chất của chương trình “Bây giờ”.

Con rất may mắn được có cơ hội sống và thực tập như một vị xuất sĩ. Đời sống xuất gia cho con nhiều điều kiện tốt để thực tập và con không nên xem thường. Ngược lại con phải tận dụng hết những điều kiện này bằng cách thực tập hết lòng. Dù trong năm năm qua, con đã trải nghiệm nhiều giây phút rất khó khăn, nhưng con vui là con vẫn còn được ở lại trong tăng thân. Niềm tin của con với con đường này vẫn vững mạnh vì con biết những giây phút khó khăn kia là những cơ hội cho con thực tập hiểu mình và chuyển hóa bùn thành sen. Nhiều lúc con tự hỏi Sư Ông sẽ làm gì trong những trường hợp khó khăn kia nếu Sư Ông ở trong hoàn cảnh của con, ở độ tuổi đời và tuổi đạo này? Sư Ông sẽ tiếp xử như thế nào? Sư Ông sẽ làm hoặc không làm những gì? Những câu hỏi trên mời gọi sự có mặt của Sư Ông trong con, hướng dẫn con trở về với hiện tại, về với chương trình “Bây giờ”, để chăm sóc cho những cảm thọ và thiết lập lại sự bình an, tĩnh lặng. Từ đó con sẽ biết cách tiếp xử với hoàn cảnh như thế nào.

Quyết định tham gia và an trú vào chương trình “Bây giờ” giúp con buông bỏ mọi đòi hỏi về chính mình và về người khác. Nó giúp con ngưng lại chuỗi suy tư, lo lắng về tương lai. Nó cũng giúp con làm vơi bớt và trị liệu những khổ đau từ quá khứ hoặc trong hiện tại. Nó cũng đem con về giây phút hiện tại để tiếp xúc với các yếu tố trị liệu và nuôi dưỡng trong tự thân và chung quanh con. Điều quan trọng hơn nữa là nó cho con thêm hiểu biết và hạnh phúc.

Con xin mời mọi người cùng con tham dự và cam kết trọn đời với chương trình “Bây giờ”!

Kính tặng mọi người một nụ cười với niềm biết ơn.

Chân Trời Nguyện Lực