Chân tâm một quyết lên đường

(Sư chú Trời Đức Hiền là người Pháp, xuất gia năm 2016 trong gia đình cây Mai vàng tại Làng Mai – Pháp. Với tâm nguyện trở thành một vị đại sứ của niềm vui và tình thương, sư chú đang hết lòng tu tập và phụng sự tại xóm Thượng, Làng Mai – Pháp. Dưới đây là những chia sẻ của sư chú được Ban biên tập chuyển ngữ từ tiếng Pháp)

Con đường tâm linh

Cha mẹ con đột ngột ra đi khi con mới mười tuổi. Mẹ qua đời trong một tai nạn, cha tự kết thúc đời mình vì quá tuyệt vọng trước sự ra đi của mẹ chỉ vài tháng sau đó. Chuyện này đã gây ra một chấn thương tâm lý lớn, để lại một vết thương rất sâu trong con. Môi trường xung quanh con hồi đó đã không thể có một chút hướng dẫn hay nâng đỡ nào về mặt tâm lý cũng như tinh thần cho con.

Trong vòng 19 năm tiếp theo, con đã làm mọi cách để trốn chạy khổ đau của mình. Tràn đầy năng lượng của tuổi trẻ nên con có thể “chạy” nhanh hơn những niềm đau trong con. Con vội vàng khỏa lấp đời mình bằng những mối tình, bằng công việc, những trò giải trí, những cuộc du hí đó đây hoặc bằng tất cả những gì có thể khiến con lấp đầy được cảm giác trống trải sâu thẳm trong mình. Những cuộc trốn chạy có tính toán này chỉ nhằm giúp con tồn tại. Đôi khi, nó cũng ít nhiều mang lại cho con sự dễ chịu nhưng nó luôn quá đà và làm con kiệt sức.

Năm con 29 tuổi, đang rất thăng hoa trên con đường sự nghiệp với vai trò bác sĩ tâm lý trong doanh nghiệp, mọi thứ trong con bỗng sụp đổ. Cơ thể con lần lượt bộc lộ những dấu hiệu suy yếu và không ngừng gửi tín hiệu báo động đỏ. Con liên tục bị những cơn đau bụng dữ dội và chóng mặt hành hạ. Vậy mà con vẫn tiếp tục làm như trước, vẫn cố kéo căng sợi dây thêm nữa cho tới khi nó đứt hẳn! Cơ thể con không còn có thể đáp ứng được nữa. Con phải dừng làm việc hoàn toàn và thực sự không thể làm ngơ trước tình trạng trầm cảm ngày càng tăng trong con.

Trong giai đoạn bão táp này, nhờ vào sự lắng nghe sâu và sự khéo léo của người bạn đời, con đã dần vượt qua những nỗi sợ hãi, bất an và bắt đầu tiếp xúc được với những khổ đau trong mình. Trong con có một đứa trẻ đã bị mất mát và tổn thương quá nhiều nhưng nó muốn được sống vui. Nó không muốn bị thiếu không khí, bị chết ngạt vì đã phải lớn quá nhanh. Nó khao khát được hít thở sự sống một cách trọn vẹn hơn, thoáng đạt hơn.

Con quyết định dừng lại tất cả để dành thời gian cho riêng mình, đi du lịch để khám phá bản thân, nhìn ngắm thế giới xung quanh mà cũng chính là nhìn vào tấm gương phản chiếu thế giới nội tâm của chính mình.

Những điều kiện thuận lợi mau chóng hội tụ giúp con thực hiện chuyến du lịch dài ngày này. Con đã thực sự đến gần và dần tiếp xúc được với chính mình. Tiếng gọi trở về với nội tâm luôn có mặt trong chuyến ngao du kéo dài một năm ở Nam Mỹ, và năm tiếp theo nữa ở châu Á. Ở đây, con khám phá những cách tiếp cận sự sống và cái chết vô cùng khác biệt với những gì con đã từng biết. Sự khác biệt lớn đến mức những gì con tin chắc, những tín ngưỡng trong con tan chảy ra như tuyết dưới ánh mặt trời. Sau cái chết của cha mẹ, con đã chối bỏ hết những gì thuộc về tôn giáo. Nỗi đau trong con quá lớn khiến con chẳng thể tin vào bất cứ điều gì. Con nghĩ mình chỉ có thể trông cậy vào chính bản thân mình thôi.

Nền tâm linh Đông phương đã giúp con chạm tới một cái gì đó lớn lao hơn trong con. Tiếp xúc với những tư tưởng về “Trí tuệ siêu việt” (Supramental) của Sri Aurobindo, Mẹ Mirra Alfassa và Satprem đã mở ra trước mắt con cách tiếp cận và thấu hiểu sự sống rất mới mẻ, mang lại nhiều cảm hứng cho con – người không ngừng tìm kiếm lạc thú trong nhiều năm dù chưa bao giờ có được cảm giác mãn nguyện thực sự.

Năm 1995, tại Himalaya, lần đầu tiên con tham gia vào một khóa tu do các đệ tử của Đức Đạt Lai Lạt Ma hướng dẫn. Con vẫn còn nhớ rõ cảm nhận của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy các thầy tu ở Dharamshala (miền bắc Ấn Độ). Một cảm giác rất thật đi lên mách bảo con rằng có những khía cạnh đặc biệt quan trọng của nội tâm mà con không biết tới và nó có thể giúp con đạt được sự thăng hoa trong đời sống. Được ở bên những vị thầy tu đầy bình an này đem lại cho con rất nhiều cảm hứng. Con vẫn còn như thấy ánh mắt, nụ cười và sự có mặt đầy thương yêu của các thầy. Chính các thầy đã đóng góp một phần không nhỏ vào nguyện ước trở thành tu sĩ của con sau này.

Hai năm du lịch đã chữa lành nhiều vết thương trong con. Con đã dành thời gian để sống, đi theo nhịp điệu của cơ thể mình và tiếp xúc với những tổn thương nội tâm.

Rồi con trở lại nước Pháp. Con và người bạn đời hạnh phúc chào đón sự ra đời của hai bé gái Eléa và Lucia. Sau đó, con làm việc trở lại với tư cách một nhà tâm lý trị liệu. Quyết định này đến với con không mấy khó khăn. Con đã không chọn lựa công việc này mà dường như chính nó đã chọn con. Con thấy mình đã có thể lại gần thêm chút nữa với “em bé bị tổn thương” trong con. Đây là một hành trình dài vì em bé ấy bị thương tổn sâu sắc, đầy sợ hãi và không còn tin tưởng ở người lớn. Con đã cảm hóa em từ từ bằng cách làm em yên lòng mỗi ngày qua những buổi ngồi thiền. Sau khóa tu ở Himalaya, thiền tọa trở thành thực tập hằng ngày của con. Đó là những giờ phút quý báu, “buổi hẹn hò” yêu thương với chính bản thân con mỗi sáng. Phải có một lý do gì cấp bách lắm mới có thể khiến con bỏ ngồi thiền. Ngồi yên, mỉm cười, hai bàn tay đặt nhẹ lên nhau, con trò chuyện với mình, lắng nghe mình và quan sát những gì xảy ra. Sự thực tập này mang lại cho con những niềm vui rất sâu. Kết hợp với các phương pháp tâm lý trị liệu khác, thiền tập đã nâng đỡ, dẫn dắt con trên con đường chữa trị và khám phá bản thân trong một thời gian khá dài.

Gặp gỡ Làng Mai

Sau mười năm, con nhận ra rằng sự chuyển hóa nội tâm trong con không tiến triển nữa, con đã “bị lờn” với sự thực tập. Con thấy con đang làm “người đi vòng quanh”, luẩn quẩn trong cái vòng tròn an toàn, tiện nghi do mình tạo ra.

Con bắt đầu tìm kiếm một trung tâm thực tập nơi con có thể được hướng dẫn tu học và được yểm trợ từ năng lượng tập thể. Cuộc sống đã dẫn lối cho con đến với Làng Mai. Giáng sinh năm 2017, con có mặt ở Làng. Lần tiếp xúc đầu tiên này ghi dấu ấn sâu đậm trong con, khiến con cảm động vô cùng. Cuộc gặp mặt với tăng thân, cả xuất sĩ và cư sĩ, thật ấm áp, sống động, còn với Thầy thì an lạc, đầy tình thương. Điều làm con xúc động nhất ở Làng Mai chính là năng lượng nhẹ nhàng, thanh thoát mà rất sâu lắng của tăng thân. Với con, khả năng chế tác được sự cân bằng này là một điều kỳ diệu. Con có mặt ở đây để chăm sóc những khổ đau trong con, đồng thời để học cách tiếp xúc với những mầu nhiệm của sự sống. Nếu con không thể nuôi dưỡng được niềm vui, nụ cười, tình huynh đệ trong con thì con sẽ không thể có năng lượng để tiến bước trên con đường chuyển hóa khổ đau. Trong tuần lễ Giáng sinh đó ở Làng, những buổi thực tập “chính thống” không nhiều, chỉ có vài buổi ngồi thiền, nhưng niềm hạnh phúc được có mặt bên nhau thì rất lớn. Con bị thuyết phục hoàn toàn trước khả năng có mặt cho nhau, cùng ăn mừng sự sống và vượt qua mọi rào cản để gắn kết với nhau một cách bình dị của tăng thân.

Con vui mừng khôn xiết, con đã tìm ra được một cộng đồng nơi con có thể nương tựa để tiếp tục thực tập, để được hướng dẫn và đồng thời được góp sức mình. Ở Làng Mai, bạn có thể đóng góp khả năng của mình ngay lần đầu bạn đến, chẳng cần phải đợi tới khi bạn là một thiền sinh có nhiều kinh nghiệm, đã từng tọa thiền nhiều giờ hay đã đọc rất nhiều kinh sách. Trở về nhà, tham gia sinh hoạt với tăng thân vùng Nantes, con mau chóng tìm được chỗ đứng của mình và trở thành một thành viên tích cực. Trong những năm tiếp theo, con tới tham dự nhiều khóa tu ở Làng. Con khám phá ra rằng tình thương và sức mạnh của năng lượng chánh niệm tập thể chính là yếu tố kích hoạt những biến chuyển nội tâm. Con hiểu ra vì sao Thầy luôn nhấn mạnh tới tầm quan trọng của sự thực tập với tăng thân. Con nhận ra sự khác biệt rõ rệt khi con thực tập một mình và khi thực tập với năng lượng tập thể của tăng thân.

Tăng thân trở thành nơi nương tựa của con, nơi con thấy mình được đón chào, được thương yêu, được chia sẻ. Khi tìm được tăng thân, con thấy mình giống như được ban phước lành. Trước đó, con khổ đau nhiều vì luôn thấy mình không có gia đình. Tăng thân là một gia đình lớn vô cùng kỳ diệu, gia đình ấy thường xuyên có những thành viên mới nhưng khả năng ôm ấp, nâng đỡ mọi người thì không hề thay đổi.

Trong những năm tháng thực tập với tăng thân, con được chứng kiến sự chuyển hóa lớn ở rất nhiều thiền sinh. Một trong những nguồn hạnh phúc của con là được nhìn thấy các bạn ấy rời Làng vào mỗi cuối tuần với khuôn mặt thư giãn, buông bỏ được nhiều sợ hãi, lo lắng.

Trở thành thành viên của dòng tu Tiếp hiện năm 2012, con có thêm cơ hội để hiến tặng sự có mặt của mình cho tăng thân, đặc biệt là vào những khóa tu mùa Hè với chương trình chăm sóc trẻ em. Dần dần, con nhìn thấy trong mình ước mong được tham dự nhiều hơn nữa vào đời sống tăng thân. Nguyện ước được làm một vị xuất sĩ lớn dần theo năm tháng. Con âm thầm đợi các con gái của con lớn lên và sẵn sàng cho một cuộc sống tự lập.

Tháng Hai năm 2015, nhân duyên đầy đủ cho phép con bày tỏ ước mong này trước mặt hai con gái con và toàn thể đại chúng.

Con đường nào chân chính cũng sẽ là con đường lành

Giờ đây, khi nhìn lại những gì đã xảy ra vào dịp Tết năm 2015 ấy, con thấy mình như đang được uống nước ở dòng suối hỷ lạc và thương yêu mà con đã được uống ngày hôm ấy.

Cùng hai con gái, chúng con đến Làng vào tuần lễ Tết Nguyên đán để được sống trong không khí lễ hội tươi vui của Làng. Hạt giống làm người xuất sĩ trong con đã nhiều lần biểu hiện trong những năm trước đó nhưng lúc này, nó ngủ yên. Con rất thích pháp môn bói Kiều (hoặc thơ của Shakespeare/Victor Hugo). Đây là cơ hội cho cư sĩ được tiếp xúc và hưởng được những cái thấy sáng suốt của quý thầy, quý sư cô đối với sự thực tập.

Vào đầu tuần, khi mới tới Làng, trong con đi lên câu hỏi: “Mình sẽ lựa chọn con đường nào cho cuộc đời mình đây?”. Tuy không thực sự rõ ràng nhưng câu hỏi này của con lại mang một chút dấu ấn về mong ước trở thành tu sĩ. Con xin cụ Victor Hugo một quẻ. Cụ dạy con:

David chante et voit Dieu de près,

Quand le chemin est droit jamais il n’est mauvais.

Tạm dịch:

David hát ca và thấy Chúa rất gần mình

Con đường nào chân chính cũng là con đường lành.

Quả thật, con rất thích hát và muốn nuôi dưỡng những rung động tâm linh đẹp trong mình khi hát. Câu thứ hai kích thích sự tò mò trong con. Con quyết định nhờ các thầy, các sư cô giải giúp. Con nghĩ, chính những chia sẻ này đã thổi bùng lên những biến chuyển mạnh mẽ trong tâm con. Sau những buổi tham vấn, con đã có một giấc mơ kỳ lạ. Con nghĩ chiều sâu tâm thức con muốn được thể hiện, muốn con hiểu nó. Trong giấc mơ, con thấy mình đang đi lên một cầu thang xoáy trôn ốc. Con gặp một phụ nữ đã có tuổi, rất đáng kính, mặc quần áo màu tím. Bà mỉm cười thân thiện với con. Con tiếp tục leo lên cầu thang. Tới điểm dừng chân ở giữa cầu thang, con thấy một người đàn ông, cũng mặc đồ tím, ngồi trong chiếc xe lăn. Khuôn mặt ông cúi gằm, mang vẻ ủ rũ, chán nản. Con tránh không làm phiền tới ông và tiếp tục leo thêm vài nấc thang nữa. Bỗng con nghe một tiếng động mạnh, khi quay lại, con thấy người đàn ông đó đã ngã lăn trên những bậc thang. Con sửng sốt, chết lặng vì nghĩ rằng chính mình đã làm ông ấy ngã khi bước qua. Con định chạy xuống đỡ ông lên nhưng không hiểu sao, có gì đó mách bảo con cần tiếp tục đi lên. Con tỉnh dậy và thấy trong lòng nhẹ nhõm vì đã đi tiếp mà không dừng lại.

Con cảm nhận sự có mặt của người phụ nữ nhân hậu như biểu tượng của sự nâng đỡ, tình thương và niềm tin của tăng thân, khích lệ con tiếp tục tiến lên trên con đường tu tập chuyển hóa thân tâm. Người đàn ông thể hiện một phần nào đó trong con mà con cần phải vượt qua, phải để cho nó “rơi rụng” xuống, giống như phải tự thoát mình khỏi lớp da cũ sau khi đã lột xác thì mới có thể được hồi sinh trở lại.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hạt giống tu sĩ trong con đã thức dậy.

Ngày cuối cùng của tuần lễ Tết, trên đường đi bộ tới xóm Hạ, con đã hỏi hai con gái: “Thế nào, các con gái, các con nghĩ sao nếu cha xin một quẻ bói về chuyện xuất gia của cha? Các con có đồng ý để cha đi con đường này không?”. Cả hai trả lời: “Chúng con đồng ý. Cha đi theo con đường mà cha chọn đi. Cha đã cho chúng con đủ rồi. Chúng con ủng hộ cha!”. “Nhưng cha cũng đừng đi sớm quá nhé!”, đứa em gái nói thêm.

Tới xóm Hạ, trong buổi bói Kiều, con đặt lại câu hỏi của mình hôm trước rồi xin quẻ cụ Nguyễn Du. Đại chúng cười rộ lên khi nghe câu hỏi của con và câu trả lời của cụ. Con chưa kịp hiểu gì hết nhưng thấy lòng rất hân hoan với tiếng cười của đại chúng. Quẻ con nhận được nói thế này:

Nỗi mừng biết lấy chi cân

Tuyết sương che chở cho thân cát đằng.

Vị thầy ngồi chuông hỏi con: “Chú muốn xuất gia nhưng chú còn có các con phải không?”.

Vâng, thưa thầy.

Các con của chú có đồng ý để chú xuất gia không?

Thưa thầy, hai đứa con gái con đều đang ở đây, xin thầy hỏi các cháu.

Thế nào, các cháu có đồng ý không?

Dạ thưa có, chúng con đồng ý.

Đại chúng cười lên trong niềm hạnh phúc và xúc động. Với con, đây là một ân sủng. Dường như cả vũ trụ đã quy tụ lại trong giờ phút mầu nhiệm ấy để xác nhận điều tất yếu sẽ xảy ra.

Từ khi đó, những gì cần làm để chuẩn bị cho cuộc đời mới của con tự động diễn ra một cách êm thấm. Cảm được nhu yếu trong mình, con đã dành cả thời gian, không gian để chuẩn bị thân và tâm trước khi bắt đầu hành trình trở về. Con quyết định hành hương về Làng, chặng đường đi bộ dài 500km, bắt đầu từ thành phố Nantes nơi con sống. Sau ba tuần lễ, vào một ngày cuối tháng 10 năm 2015, con đã về tới Làng Mai.

Con rồng “hộ mệnh”

Thời gian ngay sau khi được xuống tóc, trong lòng con tràn đầy niềm biết ơn. Con đã rất hạnh phúc. Nhưng sau đó, vào mùa đông đầu tiên của cuộc đời xuất sĩ, khó khăn bắt đầu đến với con. Những thói quen cũ cần thay đổi, những thói quen mới cần tạo dựng. Việc ở chung trong một phòng với bảy huynh đệ khác thực sự rất thử thách với con. Chưa hết, những yếu tố mới mẻ, khác biệt của đời sống tăng thân càng làm con thêm bối rối. Với những khó khăn nội tâm có sẵn, sau một lần va chạm với một thầy khác, Làng Mai trong con – cái góc nhỏ thiên đường – bỗng chốc biến thành một nơi khủng khiếp, làm con sợ hãi và thấy bị đe dọa. Trong tích tắc, con thấy mình như đang ở địa ngục. Trong ba ngày liên tiếp, trong con chỉ có những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực – chỉ toàn bóng tối. Tâm ý con dường như đã bị một thế lực nào đó chiếm hữu.

May mắn thay, trong một giây phút sáng suốt, con đã “ngộ” ra rằng những cảm xúc của mình đóng một vai trò quan trọng, thậm chí quyết định cách mình nhìn thế giới xung quanh. Con thầm nhủ: “Chỉ có một lối thoát: Bám vào sự thực tập”. Con quyết tâm ngồi thật vững trên bồ đoàn, tập trung vào mỗi hơi thở. Con thực tập thiền hành, nhận diện, ôm ấp những cảm thọ đi lên và chia sẻ tâm trạng của mình trong buổi pháp đàm. Không bao lâu, trong một buổi tọa thiền, con đã cảm được sự giận dữ xen lẫn với niềm cay đắng trong con bùng phát lên dữ dội và hiện lên trong hình tướng của một con rồng! Giây phút đó thật ấn tượng! Con rồng hiện lên oai vệ. Nó tuyệt đẹp nhưng có uy lực và ẩn chứa đầy sự nguy hiểm! Con run lên và cảm nhận rõ rằng con không thể “lại gần” nó.

Ngày tiếp theo, một chuyện rất cảm động đã xảy ra với con. Trong bữa điểm tâm, một bạn thiền sinh đặt trước mặt con một bức tượng nhỏ bằng đất mà bạn đã làm suốt đêm hôm trước. Bức tượng thể hiện con đang ngồi thiền, một con rồng nhỏ nằm cuộn xung quanh con, đầu rồng gối trên đùi con và bàn tay con đặt trên đầu rồng như đang vuốt ve nó. Thì ra, bạn thiền sinh này có mặt trong buổi pháp đàm ngày hôm trước. Sau khi nghe con chia sẻ, bạn đã cảm được tâm trạng của con và muốn giúp con thuần hóa được sức mạnh của con rồng đang hiện diện trong tâm con. Quá bất ngờ, mắt con nhòa lệ, trái tim mềm ra, thổn thức trước lòng tốt của người bạn mới quen. Con xúc động ôm người bạn trong tay, miệng ấp úng những lời cảm ơn.

Những câu chuyện về tinh thần nâng đỡ lẫn nhau giữa các bạn đồng tu như thế này thường xảy ra ở Làng.

Sau đó, kiên trì thực tập, con đã thực sự đến gần, tiếp xúc và thuần hóa được con rồng. Con đã “chơi” được với nó. Con hiểu ra rằng, con rồng ấy cũng là một người bảo hộ cho con. Nó xuất hiện để “bảo vệ”, thực chất là để che giấu những gì rất riêng, nhạy cảm, dễ bị tổn thương trong con mà con chưa dám bộc lộ ra vì sợ sẽ lại bị tổn thương. Con rồng ấy cũng giống như một người bạn che chở, bảo vệ con nhưng đồng thời có thể gây cho con nhiều thương tích. Khi nhận thấy có sự đe dọa, nó trở nên rất khó lường. Nó có thể chiếm lĩnh tâm trí con, khạc ra ngọn lửa chứa đầy năng lượng bạo động và tuyệt vọng giống như những gì nó đã làm trong những ngày đen tối trước đây.

Con hiểu ra rằng, nếu con có thể tiếp xúc sâu sắc hơn và chấp nhận được những gì yếu đuối, dễ bị tổn thương trong con và đặc biệt không sợ bị tổn thương thì “con rồng hộ mệnh” ấy sẽ không còn làm con sợ hãi.

Một lần nữa, con thấy rõ rằng bằng tình thương yêu, sự quan tâm và tấm lòng bao dung được chế tác mỗi ngày qua sự thực tập, tăng thân đã hiến tặng cho con cơ hội tiếp xúc với những niềm đau, nỗi khổ sâu kín trong con – những miền cấm địa – mà cho tới lúc này con không dám và cũng không thể chạm tới. Đã từ nhiều năm, con ý thức để chăm sóc nó bằng nhiều cách khác nhau nhưng cánh cửa đi vào những vùng tổn thương ấy vẫn còn đóng chặt. Cần phải có một không gian đủ an toàn, có nhiều tình thương và sự nâng đỡ mới có thể làm cánh cửa ấy mở ra. Mỗi khi đi vào vùng tổn thương nhạy cảm đó, cả cơ thể con run lên, nóng như đang bị sốt, mọi sức lực biến đâu hết, con không còn một chút năng lượng nào, cũng không thể nói hay làm bất cứ chuyện gì. Con chỉ có thể ngồi thở, có mặt đó và đón nhận những gì đang diễn ra bên trong. Khi cơ thể bắt đầu run lên như vậy, con biết là có một biến chuyển nào đó đang diễn ra trong chiều sâu tâm thức con. Con có cảm giác là không chỉ cả thân thể cần phải run lên như vậy mà mỗi tế bào trong cơ thể con cũng phải run lên như thế để nó được mềm ra, lỏng hơn. Có như vậy, năng lượng chuyển hóa, giống như một luồng gió mát, mới có thể đi vào làm lắng dịu căng thẳng, hóa giải được những uẩn ức sâu kín. Con thấy đây là những giây phút rất nhạy cảm, mình cần được ở trong một môi trường an toàn, có tình thương và sự cảm thông. Nếu không thì cả thân và tâm sẽ “rút lại”, chuyển sang thế “phòng thủ”, tạo thành mâu thuẫn bên trong – nguồn gốc của mọi căng thẳng.

Khi được làm một sư chú, con có ước nguyện rằng trái tim con sẽ rộng mở hơn, con sẽ là một vị đại sứ của niềm vui và tình thương, tạo được cảm hứng cho những người xung quanh. Sau một thời gian sống trong tăng thân, con thấy lòng mình vẫn còn nhỏ bé lắm so với khả năng cởi mở rộng lớn của nó. Nhưng thật mầu nhiệm, chính trong những lúc khó khăn, nó lại dễ dàng mở ra nếu con có thể cảm được tình thương mà tăng thân đang dành cho con. Chính tình thương này sẽ khiến cho mọi phản kháng, mọi sự che chắn, lo lắng, sợ hãi trong con rơi rụng hết. Lúc ấy, con trải nghiệm sâu sắc sự buông bỏ và chạm được vào một thực tại rộng lớn hơn mình rất nhiều – tính tương tức.

Chân Trời Đức Hiền