Hạnh phúc chốn già lam

Một nhân duyên lớn đã cho chúng tôi cơ hội sống nơi chốn già lam yên tịnh gần khu rừng rậm trong những ngày cuối năm 2018. Chỉ vỏn vẹn có bốn ngày và thêm ngày đầu của năm 2019 nhưng đã cho chúng tôi biết bao niềm an lạc, hạnh phúc không gì có thể diễn tả hết!

Vâng, mời bạn dừng chân nơi tu viện Suối Tuệ ở Verdelot. Bạn sẽ được cảm nhận những giây phút tuyệt vời thanh thoát với cảnh vật và con người nơi đây.

Mỗi buổi sớm mai, khi đất trời còn mờ tối, bình minh chưa ló dạng, tiếng gà gáy vang vọng quanh đây cho ta cảm giác đang ở vùng quê xa thành phố. Từng bước chân nhẹ nhàng đi vào thiền đường với những chiếc bồ đoàn, tọa cụ đã được sắp sẵn dọc theo hai bên thiền đường. Quý thầy đã chu đáo dậy sớm đốt củi trong hai lò sưởi để khi đại chúng vào thì không gian đã ấm áp, thanh tịnh.

Rồi tiếng chuông thong thả ngân nga, giọng hô canh trầm ấm vang vọng, thức tỉnh mọi người lắng lòng quán chiếu:

Pháp thân tỏa sáng buổi ban mai
Tĩnh tọa lòng an miệng mỉm cười
Ngày mới nguyện đi trong tỉnh thức
Mặt trời trí tuệ rạng muôn nơi.
Ngưỡng mong đại chúng tinh tấn nhiếp tâm thiền tập
Nam mô Bụt Thích Ca Mâu Ni (3 lần)

Năng lượng thiền tập hùng hậu của quý thầy tỏa ra nguồn an lạc, vững mạnh trong đại chúng. Chúng tôi ngồi thiền mà như uống từng giọt bình an vào lòng, hạnh phúc và ấm áp vô cùng!

Nhìn ngọn lửa đang bừng cháy trong lò sưởi, tôi nhớ đến sức mạnh lửa từ bi của Hòa thượng Thích Quảng Đức và chị Nhất Chi Mai – hai vị Bồ tát đã hy sinh thân mình bởi đại nguyện cho đạo pháp và quê hương. Chị Nhất Chi Mai là người chị cả của dòng tu Tiếp hiện mà chúng tôi may mắn được quen biết, tiếp xúc gần gũi và học hỏi về nhân cách và tình thương bao la mà chị đã dấn thân phụng sự cho tha nhân.

Trong những buổi thiền tọa, chúng tôi đã quán chiếu thật sâu về vô thường, về thành trụ hoại không của sự vật để khi bước ra ngoài thì lòng nhẹ nhàng, khinh an đến lạ!

Những buổi điểm tâm, ăn trưa và chiều trong im lặng cũng đem đến cho đại chúng niềm hạnh phúc khôn tả. Mặc dù tu viện Suối Tuệ mới mở cửa chỉ hai tháng thôi mà thiền sinh từ khắp nơi đã ghi danh về tu tập khá đông. Tất cả đều là người nước ngoài: một thiền sinh người Hồng Kông còn rất trẻ, đi du học ở Anh quốc cũng tìm đến đây để tập tu trong mười ngày; một cặp vợ chồng trẻ ở Bruxelles, hai cặp vợ chồng khác ở Pháp và rất nhiều thiền sinh đều cùng về trải nghiệm nếp sống chánh niệm. Niềm hạnh phúc, an lạc hiện rõ trên nét mặt và nụ cười tươi vui của mọi người.

Những buổi pháp thoại hoặc pháp đàm thật ấm cúng trong không khí gia đình đã đem nhiều niềm vui lợi lạc đến cho các thiền sinh tham dự. Có lẽ điều thú vị tuyệt vời nhất là được đi những bước chân bình an ngang qua khu rừng rậm bên cạnh tu viện trong những giờ thiền hành. Bắt đầu từ con đường nhỏ tráng nhựa dài hun hút lên cao trông rất nên thơ, lại thêm một ít sương mù phảng phất làm tăng vẻ bí ẩn cho buổi đầu khám phá thiên nhiên và cảnh vật nơi đây. Đẹp ngỡ ngàng khiến đại chúng lặng người chiêm ngưỡng!

Con hãy in những dấu ấn bình an lên đất Mẹ bằng những bước chân thiền hành thật thảnh thơi, an lạc – lời Thầy chỉ dạy như văng vẳng bên tai. Ý thức chánh niệm rõ ràng cho chúng tôi biết mình đã có quá nhiều phước báu để được cùng tăng thân sống và tu tập nơi chốn già lam tĩnh mặc này. Chúng tôi thưởng thức từng bước chân đi nhẹ nhàng, uống từng giọt thời gian đang chầm chậm trôi qua trong không gian mờ ảo giữa sương mù bao phủ.

Đi hết con đường nhỏ tráng nhựa là đến khu rừng rậm với những cây cao sừng sững vừa nên thơ vừa hùng vĩ. Tất cả lá cây đều đã rơi xuống trên mặt đất, song vì có nhiều nước mưa cùng sương thấm ướt nên không còn xào xạc khi có người bước qua. Có lẽ đây là mùa đông, rừng cây trơ lá nên vắng tiếng chim líu lo. Thỉnh thoảng một con sóc nhỏ dễ thương chạy băng qua đường rồi mất hút vào một hốc, rãnh đâu đó.

Dường như cái không gian tĩnh mặc, an bình này chỉ dành riêng cho tăng đoàn và các thiền sinh về đây tu tập mà thôi. Suốt quãng đường thiền hành không một bóng người lạ đi qua, càng đi sâu lại rẽ vào một ngõ ngách nhỏ hẹp chỉ vừa hai người đi, đôi khi gập ghềnh, trơn trượt nên càng phải cẩn thận chánh niệm trong từng bước chân.

Thỉnh thoảng tiếng chuông nhà thờ từ xa vang vọng ngân nga trong thinh không yên vắng. Mọi người dừng bước im lặng thở, ngắm nhìn vẻ đẹp hùng tráng của thiên nhiên nơi đây. Cuối buổi thiền hành, khi bước vào cánh cửa phía sau tu viện, đại chúng bất chợt gặp hai chú dê trắng toát rất đẹp của nhà hàng xóm đang đến sát hàng rào xin ăn lá cây. Mọi người dừng lại ngắm nhìn và hái lá cây trên cành tặng hai chú bạn hàng xóm mới quen. Hạnh phúc dâng tràn trong ánh mắt mọi người. Đại chúng vừa thưởng thức một buổi thiền hành thật tuyệt vời thú vị!

Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoắt đã ba ngày trôi qua chúng tôi được may mắn trải nghiệm cuộc sống thanh tịnh chốn thiền môn! Ngày cuối của năm dương lịch 2018, sinh hoạt buổi sáng vẫn bình thường như mọi ngày, song sau bữa ăn trưa thời khóa có thay đổi để chuẩn bị đón năm mới vào tối Giao thừa.

Ngay từ buổi ăn trưa đã có lác đác vài khuôn mặt thiền sinh mới khiến chúng tôi tự hỏi tu viện Suối Tuệ chỉ mới mở cửa có hai tháng thôi mà mọi người đã biết tìm về hay sao? Nhưng đến 6 giờ chiều thì sự ngạc nhiên đã lên đến cực độ vì thiền sinh đến đông quá! Họ còn chu đáo mang đến thức ăn, bánh, trái, hoa quả để đóng góp cho buổi ăn chiều và tối nay.

Sau buổi ăn chiều là chương trình văn nghệ đột xuất cuối năm do chính các thiền sinh Tây phương và quý thầy đóng góp. Chúng tôi hơi mệt nên nghỉ dưỡng sức trong phòng đợi đến giờ làm lễ đón năm mới.

Tuy đến trước giờ quy định 15 phút, song thiền đường đã chật kín và mọi người đang thực tập Năm cái lạy. Đại chúng nghỉ năm phút để chuẩn bị cho lễ Đón giao thừa.

Quý thầy, quý sư cô đã y áo chỉnh tề ngồi hai hàng đầu tiên, tiếp theo là thiền sinh. Không khí buổi lễ thật trang nghiêm, thanh tịnh và cảm động. Ba tiếng chuông thong thả ngân nga để rồi giọng hô canh trầm hùng, ấm áp truyền cảm như len vào từng tế bào của cơ thể mỗi người. Chúng tôi ngồi yên, khép nhẹ đôi mắt để lắng lòng theo từng lời kệ và tận hưởng niềm an lạc thâm sâu. Sau phần nghi lễ cho đêm giao thừa, chúng tôi đến với nhau chúc mừng năm mới và cùng nhau thực tập thiền ôm thật xúc động chân tình, biết bao ánh mắt thương yêu, trìu mến trao nhau.

Chúng tôi về phòng nghỉ ngơi lúc 1 giờ 30 phút sáng của ngày đầu năm 2019 với cảm giác ngập tràn khinh an, hạnh phúc. Dư âm buổi lễ khiến cho lòng lâng lâng nhẹ nhàng, thanh thoát…

Vừa trải qua một biến cố nghiệt ngã trong đời, tưởng phải đắm chìm trong khổ đau phiền muộn lâu dài, chúng tôi may mắn vượt thoát khá nhanh nhờ biết nương tựa tăng thân và kiên trì thực tập chánh pháp.

Lời tâm nguyện lành thiện của bậc thầy khả kính đã khắc sâu vào tâm trí, nhè nhẹ đưa chúng tôi vào giấc ngủ êm ngon: “Lạy Bụt! Con xin chịu trách nhiệm về cuộc đời con và con nguyện sẽ không sợ hãi khổ đau khi biết rằng chính những khổ đau ấy làm cho con trưởng thành, vững chãi. Cuộc sống có ý nghĩa là cuộc sống luôn ý thức được rằng khổ đau của nhân loại là một hiện thực. Chẳng bao giờ con dám quên hiện thực ấy bằng cách đắm chìm trong nỗi khổ đau nhỏ bé của riêng con…”

Sáng mai thức dậy sẽ lại thấy cuộc sống luôn an bình, hạnh phúc nơi chốn già lam!

Một ngày đông năm Mậu Tuất

Chân Bảo Nguyện

(Viết để luôn nhớ về anh Chân Linh Nhĩ, người bạn đạo tri kỷ đã đi xa)