Khóa tu đầu tiên của sư bé

 
Con nhớ đó là ngày 30 tháng 4 của ba năm về trước, lúc đó con là một cư sĩ chẳng biết gì về Phật pháp, chẳng biết Sư Ông là ai. Vô tình con được giới thiệu đi tham dự một khóa tu mang tên “Trở về đất Tổ”. Và con đã trở về thật!

Bây giờ con là một sư bé, sau ba năm ở chùa, lần đầu tiên “ra trận” trong hình thức một sư cô. Một sự thật con chưa bao giờ dám mơ tới trong đời. Mình là một sư cô? Trước đây con cứ nghĩ sư cô là ai kia ở tít trên cao chẳng bao giờ với tay tới được so với con là một người tà tà dưới mặt đất. Bây giờ thì con đã là một sư cô rồi và còn được tham dự vào khóa tu với vai trò hoàn toàn mới nữa. Con là sư bé lần đầu tiên “ra trận”!
 


 Sư bé làm “thiền sư”

Cảm giác đầu tiên đến với con khi nghe tên mình được đi khóa tu là vừa vui mừng vừa lo sợ. Mình sẽ nói gì đây, mình sẽ làm gì đây? Với bản tính nhát gan, sợ hãi, con biết mình sẽ run cầm cập trước đám đông. Bình thường, con chỉ giỏi mở miệng “ăn hiếp” các sư chị, sư em trong chùa thôi. Rồi con chợt nhận ra là mình chẳng cần phải làm gì cả, mọi chuyện đã có các sư cha, sư mẹ lo rồi. Con là sư bé mà, chỉ cần thở và cười, bước cho vững chãi, giữ tâm cho an là được rồi. Khi thấy được như vậy lòng con nhẹ nhàng lắm, cảm giác run sợ đi chơi đâu mất. Tuy nhiên, có những chuyện đến bất ngờ mà con không thể nào chạy đi cầu cứu các sư cha, sư mẹ được. Và con phải tự giải quyết lấy.

Chuyện là con được chăm sóc cho các em tuổi thiếu niên từ 10 đến 16 tuổi. Đêm thứ ba của khóa tu và cũng là đêm cuối cùng, thời khóa của các em là tập văn nghệ. Hôm đó, sư cô Trăng Tịnh Thường – người phụ trách hướng dẫn cho nhóm đi tham dự sinh hoạt Làm mới với đại chúng. Nhóm chỉ còn con và sư em Trăng Hải Chiếu ở lại sinh hoạt với các em. Trong lúc đang sinh hoạt thì có hai bác đùng đùng kéo vào. Thấy thái độ hai bác rất lạ lại thêm có mùi rượu nên con biết không phải là thiền sinh tham dự khóa tu trong mấy ngày qua. Con run lắm và chưa biết làm sao cả! Quý sư cô lớn đi hết rồi nên con lớn nhất trong nhóm xuất sĩ. Con lấy hết can đảm đến chào và hỏi thăm, mặc dù con cảm nhận được hai chân con sắp khuỵ xuống. Hóa ra một trong hai bác là ông của hai em trong nhóm con chăm sóc. Ông vào tìm để đưa hai cháu về vì bà hai cháu bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện và nhà không còn ai. Ông đang rất lo lắng và mất bình tĩnh, nhất quyết phải đưa hai cháu về. Ông làm rất dữ và chính con cũng thấy sợ nhưng chưa biết phải làm sao. Nếu có quý sư cô ở đây thì mọi chuyện đỡ hơn cho con biết mấy. Sư em con vẫn tiếp tục chơi với các em, chỉ còn lại mình con.

Con nhớ lời dạy của quý sư mẹ nên thở thật sâu và bình tĩnh trước mọi tình huống. Lúc đó, trong đầu con chỉ có một ý thức bà của hai em đang bệnh và mình phải hỏi thăm bà. Vậy là con hỏi ông về bà bằng tất cả sự quan tâm của con. Con xin ông tên của bà để nhờ đại chúng cầu an cho bà. Sau một hồi con nói chuyện và hướng dẫn cho ông cách trở về để chăm sóc sự lo lắng, sợ hãi và gửi năng lượng an lành cho bà, ông từ từ dịu lại.

Con cảm được ông rất cảm động, chắc vì đã được san sẻ về nỗi lo, được hiểu và được quan tâm. Ông như người đi lạc bắt gặp bảng chỉ đường vậy. Con vừa cho ông một niềm tin mà lúc đó con đâu biết, con chỉ làm với những gì rất thật trong mình thôi. Nhưng con biết những điều con làm đó không phải của con đâu mà nhờ con được tưới tẩm mỗi ngày từ tăng thân. Rồi ông rút tiền đưa cho con. Ban đầu con không nhận vì con nghĩ mình chia sẻ đâu phải để được cúng dường. Nhưng ông nài nỉ mãi, biết làm sao đây? Và bỗng dưng lời dạy của Sư Ông đi lên trong con: “Mình đang đại diện cho một tăng thân, khi họ lễ mình thì đó là họ đang lễ tăng thân trong mình…”. Đúng rồi, ông đang cúng dường cho tăng thân trong con, mà không phải cúng dường cho riêng con. Vì vậy, con chắp tay và nói: “Con xin đại diện quý thầy, quý sư cô nhận tấm lòng của ông”. Tự nhiên con thấy khỏe và nhẹ nhàng quá chừng luôn. Cuối cùng ông hứa ngày mai sẽ cho hai cháu đến tham dự nốt ngày còn lại của khóa tu.

Lạ thiệt, nghĩ lại mà con chẳng hiểu ra làm sao cả. Bình thường con sợ nói lắm, và với những trường hợp trên là con đã bỏ chạy mất tiêu rồi. Chắc lúc đó Bụt hay Bồ tát nói hộ con chứ không phải là con rồi. Nhìn lại chuyện xảy ra hôm đó, tự nhiên con thấy mình thật “phi thường”. Con đã làm một việc mà con nghĩ mình không bao giờ có thể làm được.

Rồi đến mẹ các em nữa. Khi mẹ các em lên đón các em về, con mời mẹ các em ra trước ghế ngồi chơi. Con nói đến tính cách của các em, tài năng của các em và chia sẻ với ba mẹ cách con tưới tẩm năng khiếu mà các em đang có. Có bà mẹ nắm tay con và nói: “Sư cô ơi, con chăm cháu mười mấy năm nay mà không bằng sư cô chăm cháu có mấy ngày. Lần này, con thấy cháu nó thay đổi nhiều lắm”. Nghe vậy con chỉ biết cười và nói rằng vì con được chơi với các em, có mặt đó và lắng nghe các em chia sẻ nên con được hiểu thêm về các em đôi chút. Những gì con chia sẻ với các em cũng chỉ là những chuyện đơn giản trong cuộc sống hằng ngày mà thôi. Chỉ trong một buổi tối mà con tiếp bốn phụ huynh. Con lấy đâu ra nhiều can đảm vậy ta, chắc chắn đó không phải là riêng con mà nhờ con được tưới tẩm từ Sư Ông và tăng thân. Chắc chắn là Sư Ông và quý sư cô nói giùm con trong những buổi gặp mặt nói chuyện đó rồi!

Năm quán

Con hiểu được đôi chút tinh thần của khóa tu là luôn “sẵn sàng chiến đấu” khi cần thiết và “pháp khí” luôn để sẵn bên mình. Pháp khí của con chưa được tốt lắm nên khi “ra trận” gặp sự cố và nó đã trở thành kỷ niệm rất vui.
 

 

Giờ cơm trưa trong vòng tròn, đại chúng đã vào rất đông nhưng chỗ của vị ngồi chuông vẫn còn trống. Bình thường sẽ có người phụ trách phần mời người ngồi chuông cho các thời khóa. Vậy mà trưa nay chỗ quan trọng ấy lại để trống. Con lại ngồi ngay phía sau chỗ trống ấy, con thở nhưng vẫn thấy thắc mắc quá chừng, con đưa mắt nhìn quanh thì thấy quý thầy, quý sư cô đã an tọa cả rồi. Mắt con chạm phải ánh mắt của sư em và sư em nhìn con rồi nhìn lên cái chuông. Hiểu ý, con lấy hết can đảm còn lại bước vào chỗ trống, “an nhiên” ngồi xuống nhưng bên trong thì nhịp tim đập không còn được bình thường nữa. Thở đi con, thở đi tôi ơi! Theo thói quen tự nhiên con ngồi nhẩm lại Năm quán. Rồi thì giờ cũng đến, con đọc rõ to, suôn sẻ và rất bình tĩnh. Có lẽ mọi người nhìn thấy con rất vững chãi nhưng thực sự thì tim con đã bị… rớt xuống đất từ lúc nào rồi. Có ai biết tay con run khi cầm dùi chuông, nhưng vì trước mặt con toàn các vị cư sĩ nên con phải… đóng mặt tỉnh thôi. Con tự hỏi mình như vậy có phải bán hàng giả không nhỉ? Sau vài hơi thở con bắt đầu cầm bát cơm lên và sự bình an thực sự đã trở về với con. Con biết, đây là lần đầu con ngồi chuông trước đại chúng đông nên con run, lần sau con sẽ bớt run hơn và lần tiếp nữa con sẽ khá hơn, cứ thế mà đi tới thôi.

Được sống trong tăng thân là một quá trình để con rèn luyện mình, tập cho mình tự tin hơn. Nói là một nghệ thuật và con biết khả năng nói của con chưa giỏi, cách diễn đạt cũng còn hạn chế nhưng chỉ cần con có mặt đó, mỉm cười, thở cho bình an cũng đủ rồi. Lời nói từ trái tim sẽ đến với trái tim dễ dàng hơn. Chuyến đi này cho con bài học ấy. Mỗi lần con làm một việc gì với tinh thần giúp đỡ thì con nhận lại được rất nhiều. Vì không đòi hỏi mình nên con thấy bình an và nhẹ nhàng. Con biết mình có cả một tăng thân bên cạnh nên con chẳng có gì phải lo sợ hay mặc cảm. Và cũng bởi vì con là sư bé, sư bé lần đầu tiên ra trận.

Sức mạnh của niềm tin

Con mầu nhiệm lắm con biết không, Thầy tin con làm được”. Đó là câu thư pháp một sư cô tặng con hồi con còn tập sự. Con được nuôi dưỡng bởi câu thư pháp ấy rất nhiều. Một người tu hạnh phúc khi được thầy đặt niềm tin nơi mình, mà có niềm tin là có tất cả. Niềm tin có sức mạnh lạ kỳ và vượt thắng mọi chông gai. Một trong những sứ mệnh của người tu là gieo niềm tin vào lòng người áo trắng (người cư sĩ). Nhờ niềm tin mà cuộc sống trở nên tươi vui hơn, có ý nghĩa hơn. Đó là trường hợp bà nội của em nhỏ mà con đã chăm sóc trong khóa tu. Có ai ngờ rằng từ một người bệnh nằm liệt giường, bác sĩ trả về, dặn gia đình chuẩn bị tâm lý mà bây giờ bà có thể đi lại được và nói chuyện cười đùa với mọi người. Ba của em đã đến Diệu Trạm để báo tin cho chị em con biết là bà đã khỏe trở lại. Đó là một kỳ tích đối với gia đình. Trong nhà ai cũng mừng, nhất là ông nội của em. Nhớ lại ngày bà bệnh, ông lo lắng, bất an, sợ hãi đến mất bình tĩnh và lên đòi cháu về giữa khóa tu. Con biết lúc đó ông cảm thấy hụt hẫng và bơ vơ khi nghĩ đến sự vắng mặt của bà có thể xảy ra. Ông cần một nơi để nương tựa, để được an ủi và ông cần có người bên cạnh cho bớt trống trải – đó là đứa cháu của ông. Ông đã được gặp quý sư cô, những người đã cho ông niềm tin và ông đã đặt niềm tin nơi tăng thân với tất cả tấm lòng. Niềm tin đã giúp ông và gia đình vượt qua sự sợ hãi mất người thân.

Ba em kể rằng trong đêm bà đang cấp cứu ấy, nhờ tăng thân gửi năng lượng cầu an cho bà nên bà đã vượt qua được cơn nguy hiểm và phục hồi mau chóng. Con nghĩ chính nhờ ông và gia đình đã đặt hết niềm tin, giữ sự bình an và tha thiết cầu nguyện cùng tăng thân nên phép mầu đã hiển hiện. Con từng có lúc hoang mang, thấy mình bấp bênh. Những lúc ấy, con trở về hướng đến niềm tin. Con tin vào con đường mình đi và con sẽ tiếp tục như vậy. Em nhỏ đó có viết thư cho con và nhờ ba mang vào. Em kể từ ngày ấy đến nay ba hay ngồi yên hơn, còn nhiệt tình tham dự thiền trà với em và có khi hai cha con cùng pháp đàm với nhau. Được tặng một túi sỏi ba rất hạnh phúc, đi đâu ba cũng mang theo bên mình để thực tập. Ba nói rằng ba sẽ thọ Năm giới và hành trì theo vì Năm giới mang lại cho ba sự bình an trong tâm hồn. Ba cũng muốn được học thêm Mười bốn giới Tiếp hiện nữa. Sau đó, trong một lần vào Diệu Trạm ba đã tiếp nhận Năm giới. Con nghĩ ba không chỉ đơn giản mang theo túi sỏi, ba em đang mang theo cả một niềm tin lớn vào cuộc sống của mình. Và ba em cũng đang gieo niềm tin vào những người xung quanh.
 

 

Ngày Thầy trao cho con niềm tin, niềm tin vào sự chuyển hóa nơi bản thân mình và cho cả tổ tiên mình, con thấy rằng sứ mệnh của con không hề đơn giản. Con đang mang cả tổ tiên tâm linh và huyết thống trong con. Tổ tiên đặt niềm tin nơi con, tổ tiên đã chọn con để trao lại trọng trách ấy thì con làm sao có thể quên được. Như một người chiến sĩ giữ ấn tín trong tay, nhiệm vụ của người ấy là đưa được nó đến nơi an toàn. Sứ mệnh của người ấy được đặt trên cả một quốc gia, một dân tộc. Cả đất nước đang nằm trong tay người ấy vì vậy dù gặp khó khăn, nguy hiểm người ấy vẫn luôn hướng về phía trước. Người chiến sĩ cần biết sứ mệnh mình đang làm và cần có dũng khí để đối mặt với những cạm bẫy và hiểm nguy luôn có mặt trên đường.

Con luôn tin rằng chỉ cần tu thôi thì con sẽ chiến thắng mọi chướng ngại, khó khăn. Mà tu thì phải có niềm tin. Niềm tin với con là thần dược có khả năng chữa trị được tất cả mọi chứng bệnh. Con có niềm tin nơi niềm tin, có niềm tin nơi sự thực tập và con có niềm tin nơi con người, nơi tương lai đạo pháp. Chỉ cần có niềm tin thôi là con có bình an rồi.

 

Chân Trăng Thuận Hóa