Hoa Nắng

 

… Gom lại những vệt nắng vàng của mùa hè

Buổi sáng, đang ươm mầm cho những con chữ viết về xóm Trung. Mời hết những kỷ niệm đẹp đẽ, vui tươi, xúc động nhất trong ký ức của mình lên để viết về xóm Trung như một lời tri ân. Tri ân một giai đoạn đẹp đẽ trong những ngày nắng hè. Tri ân những người bạn xuất sĩ cũng như cư sĩ, những người đã có mặt, sẻ chia với mình những khoảnh khắc đó.

… Vệt nắng thương yêu

Cún

Cún đến từ nước Ba Lan, mới bốn tuổi thôi, Cún cùng đi với bố mẹ, đến xóm Trung vào một buổi chiều nắng vàng và cả nhà Cún cắm lều. Đôi mắt Cún đẹp mà cũng có nét trầm tư. Lúc nào cũng nắm tay, khép nép bên cạnh bố mẹ, ít chơi với quý thầy, quý sư cô.

Vậy mà ngày Cún về, các thầy, các sư cô đang ngồi ăn sáng ngoài sân, Cún đến ôm từng thầy, từng sư cô. Lúc đó, con đang ở ngoài lều, vội vàng chạy vào tiễn Cún. Cún đã lên xe. May mà xe chưa lăn bánh, con chạy ra xe và kêu Cún ơi! Đang ngồi trong lòng mẹ, không đợi nhắc, Cún bước ra và ôm con. Ôm Cún trong tay mà cảm thấy niềm xúc động, ấm áp dâng lên trong lòng. Sống chung với nhau có một tuần, ít nói chuyện, nhưng một đứa nhỏ như Cún cũng cảm được tình thương yêu và bày tỏ tình thương yêu một cách dịu dàng.

Con nít hay người lớn, cảm được tình thương yêu chân thành đều nở ra như một đóa hoa gặp nắng.

Trẻ em thích nhất là êm

Người lớn cũng vậy cần thêm dịu dàng

Yêu thương là đốm nắng vàng

Trên lưng chú chó lang thang chiều hè.

(Ra vườn nhặt nắng – thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh)

Mẹ

“Sao mẹ thấy quý thầy, quý sư cô ai cũng hay cười, ai cũng dễ thương, chỉ có một mình con là lúc nào cũng nhăn?”. Trước lời “tuyên ngôn” của mẹ, con chỉ biết ngậm ngùi. Chẳng lẽ nói: “Ba mẹ của các thầy, các sư cô đó chắc cũng nói y chang như mẹ khi họ gặp con của họ”. Bụt nhà không thiêng mà!

Kết quả của chuyến mẹ thăm Làng là con nhận được hai lá “thư soi sáng” từ mẹ!

Con biết trong lòng của mẹ, con lúc nào cũng là đặc biệt nhất. Mẹ nhìn con, lúc nào cũng thấy con dở nhất… vì con biết mẹ lúc nào cũng mong con hoàn thiện bản thân mình, để trở thành một sư cô tốt và đẹp nhất… hành tinh!

Những ngày ở xóm Trung là những ngày vui của mẹ, được sống gần con, được sống gần quý thầy, quý sư cô và sống trong không khí tu tập của toàn những người nói tiếng Việt. Hai mẹ con mình đã có những khoảnh khắc dễ thương, nhất là lúc mẹ được ra lều chơi, nằm ngoài lều đọc sách, nghe mưa. Chắc đây cũng là lần đầu tiên mẹ được sống gần với thiên nhiên như vậy.

Thời gian ở Làng của mẹ là một món quà mà con và các em đã dành tặng cho mẹ. Thương mẹ vất vả và khổ tâm nhiều rồi! Con rất vui khi mẹ về đến Việt Nam, mẹ nhắn tin cho con, nói rằng thời gian ở Làng là thời gian hạnh phúc nhất của mẹ. Mẹ về sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe, tu tập và nghĩ đến con, nghĩ đến quý thầy, quý sư cô mỗi khi thấy lòng không vui!

Lần đầu

Tham vấn

“Thầy ơi, cho bạn này tham vấn nha. Câu hỏi cũng khá là… phức tạp… phù hợp với một người khá là… đơn giản như thầy”.

Thầy đang ngồi vót tre, chuẩn bị làm lồng đèn trung thu, mỉm cười, nói: “Đâu đưa coi coi”. Coi xong, thầy trả lại, nói: “Thôi! Khó quá, mình làm không được đâu, không có kinh nghiệm đâu”.

Con năn nỉ không được, thôi, cầm về, nghĩ bụng: “Chắc mình lại phải tự cho các em tham vấn hết quá. Ở Làng Mai có điểm đặc biệt đó mà, ai đưa ra ý gì thì cũng đồng nghĩa với chuyện tự thực thi ý tưởng đó luôn”.

Tới chiều chiều, gặp lại thầy, thầy hỏi: “Đâu, đưa câu hỏi coi lại coi”.

Con quay mặt, giấu đi nụ cười. Vậy là thầy đã trải qua quá trình suy nghĩ và quyết định: Lần đầu cho tham vấn.

Kết quả của buổi tham vấn, con không kể ra đây đâu, nhưng con có thể bật mí là: mầu nhiệm lắm!

Dâng hương

Ngày truyền Năm giới cuối khóa tu, buổi lễ bắt đầu từ tờ mờ sáng, đại chúng đã ngồi yên, y áo chỉnh tề. Thầy tri chung thỉnh hai tiếng chuông xả thiền để bắt đầu đứng lên dâng hương làm lễ. Khi tiếng khánh vừa dứt để đại chúng xá nhau và xoay về bàn thờ Bụt, con tò mò nhìn sang coi ai là người dâng hương cho buổi lễ hôm nay. Những buổi lễ, đối với con là những lần khám phá tài năng của anh chị em, những giọng tụng kinh, xướng tán,… lúc nào cũng đưa con đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác.

Rồi con thấy một thầy bước ra… uy nghi đĩnh đạc, đường bệ… thầy là người to lớn nhất xóm Trung trong mùa hè này. Theo quán tính, con nhìn về phía dàn âm thanh, loay hoay tính nhắn tín hiệu cho ai đó đang đứng gần giảm âm lượng xuống một chút. Vì con nghĩ, chắc giọng dâng hương của thầy sẽ rất to, nếu cộng thêm sự khuếch đại của dàn âm thanh chắc “banh” cái chánh điện. Đang lo lắng thì thầy cất giọng lên… mèn đét ơi… có ai ngờ giọng của người khổng lồ mà lại nhỏ xíu như “tiếng tơ đồng”. Đúng là tri giác vẫn thường hay sai lầm mà: tưởng là tiếng hổ gầm ai ngờ là tiếng mèo meo… Hỏi ra thì mới biết: lần đầu, thầy hồi hộp!

Lam

Không biết cái tin từ đâu mà rất nhiều người nghĩ rằng Làng Mai là trung tâm chuyển hóa. Ba mẹ không hài lòng về con cái, không biết làm sao, mang nó đến Làng Mai tham dự khóa tu. Vợ thấy khó khăn với chồng, không biết làm sao, mang ổng đến Làng Mai. Hình như Làng Mai như một cái máy, vô đầu này nhăn nhó, ra đầu kia sẽ tươi tắn hay sao đó! Kỳ lạ thiệt!

Tuần thứ hai của khóa tu mùa Hè, có một trường hợp khác. Anh Lam xuất hiện từ Hà Lan, mang bố mẹ theo, đến Làng tham dự khóa tu. Cả ba người đều lần đầu tiên đến xóm Trung. Sau những ngày sinh hoạt, câu chuyện dần được mở ra. Trong những buổi pháp đàm, Lam rất ít nói và khi nói thì cùng một nội dung: “Con muốn đi tu, xin quý thầy, quý sư cô hướng dẫn thêm cho con. Lần này, con mang bố mẹ của con đến xóm Trung. Con muốn bố mẹ con biết, thấy và hiểu thêm chút nào về con đường mà con sắp chọn, về môi trường mà con sắp tham dự vào”.

Còn bố mẹ của Lam thì: “Chẳng biết cháu nó nghĩ ra sao? Nhà cửa, công việc,… tất cả đều có cả rồi. Giờ lại muốn đi tu. Thôi thì cháu nó chọn con đường của nó!”.

Trước ngày Lam tiếp nhận Năm giới, đọc phần tâm nguyện, con cảm được hết sự chân thành trong một dòng Lam viết: con cảm thấy cách sống này phù hợp với ước nguyện sống của con.

Những ngày cuối của khóa tu, bố mẹ Lam trong ánh mắt đã có thêm niềm tin tưởng. Còn Lam, trong nụ cười đã có phần yên tâm hơn.

Vui

Niềm vui của con trong một tháng ở xóm Trung không sao viết xuống cho hết được trong 2500 chữ tối đa theo quy định của báo Lá Thư Làng Mai. Chỉ có thể nói rằng ở xóm Trung ngày nào cũng có tiếng cười, có chuyện để cười và tối nào trước khi đi ngủ con cũng mỉm một nụ cười.

Tiếng cười đã bắt đầu từ những hôm đầu tiên anh chị em xuất sĩ gặp nhau để chuẩn bị mở cửa đón bà con về tu tập. Những cách sắp xếp công việc, tổ chức thời khóa tu học, chọn các trách nhiệm hướng dẫn đều rất vui. Vui vì con từ từ khám phá ra những anh chị em xuất sĩ sống xung quanh con có nhiều khả năng, chỉ cần có đúng môi trường là những tài năng đó biểu hiện. Vui vì anh chị em xuất sĩ đến từ bốn xóm khác nhau: quý thầy đến từ xóm Thượng, Sơn Hạ, quý sư cô đến từ xóm Mới, xóm Hạ. Mà mỗi xóm dù có những điểm chung nhưng cách vận hành của mỗi nơi thì quá nhiều khác biệt. Ngồi lại với nhau để thống nhất và hài hòa quan điểm, cách làm việc,… là cả một vấn đề. Có vài giây phút không khí trở nên căng thẳng vì người thì thích có thiền hướng dẫn, người thì muốn có sinh hoạt này, bỏ thời khóa kia; xóm con không làm như vậy, xóm con làm kiểu khác kia, v.v. Nhưng tự nhiên ai đó nói vui một câu không liên quan gì đến vấn đề đang họp là anh chị em hiểu ý, thở và học cách buông bỏ, hài hòa ý kiến, trở về với ý thức: tình huynh đệ và sự hòa hợp là điều quan trọng nhất!

Rồi những buổi ăn chung ngoài sân, uống trà, nói chuyện, làm việc, dọn dẹp,… là tiếng cười tiếp tục…

Rồi những ngày ngồi thiền, tụng kinh… tiếng cười lại được tiếp tục vì khám phá ra giọng hô canh, tụng kinh, dâng hương “đặc biệt” của các anh chị em. Nhiều lần con nghĩ bụng: sao cái giọng của người hô canh với người hô canh không thấy dính líu gì với nhau hết vậy kìa!

Rồi những buổi tối, sau khi ngồi thiền tụng kinh, đại chúng lên dốc cao ngắm mặt trời lặn… có những khoảnh khắc không khí cũng đầy ắp tiếng cười.

Quy tắc mình có niềm vui thì mới có thể hiến tặng niềm vui, mình có bình an thì mới hiến tặng được bình an, mình có tình thương thì mới hiến tặng được tình thương… có bao giờ sai!

Mỗi ngày tu tập, con luôn nhắc mình gom lại chút nắng vàng tươi tắn từ những hơi thở bình an, từ những bước chân ý thức, từ những tác ý thương yêu để mỗi buổi tối về tới lều, kết thúc một ngày trong niềm biết ơn sự sống và luôn biết rằng sáng mai thức dậy là một ngày để hiến tặng những gì tươi đẹp nhất!

… gom những giọt nắng vàng thành một bông hoa.

Chân Sắc Nghiêm