Thiên thu
Trăng tối nay lên muộn quá! Tôi đã pha một tách trà, ngồi một mình nhưng tôi không hề cảm thấy cô đơn. Vẫn nơi trở về quen thuộc ấy, tôi đợi trăng lên, không gian thật yên và thú vị. Trà đã ngấm dần nghe vị ngọt xuống tới cổ họng. Tôi muốn viết một vài dòng cho em.
Không gian và thời gian có thể làm chúng ta trở nên xa cách, nhưng tôi biết giờ này tôi đang ngồi đây thưởng thức những phút giây yên lành, sâu lắng, thì ở nơi khung trời nào đó em cũng đang đi dạo dưới vòm trời vằng vặc ánh trăng. Hãy ngước lên bầu trời – nơi có con trăng, và chúng ta sẽ thấy nhau qua nghìn trùng xa cách. Cuộc sống đã cho tôi nhận ra rằng những con người biêt trân quý, biết gìn giữ, biết tận hưởng, sống cho trọn vẹn ngày hôm nay với tất cả những gì đã và đang đến, kể cả những gì đã đi qua, thì không còn chờ đợi gì cho ngày mai nữa. Mọi thứ sẽ trở nên tươi sáng, tốt đẹp và vui vẻ hơn khi ta thay đổi cách nhìn nhận, cách suy nghĩ về chúng. Và khi không gian đêm nay trở nên thênh thang, tự do như thế này thì bận lòng gì nữa những đau buồn của ngày hôm qua phải không em?
…Ta hẹn lòng ta giờ hội ngộ
Giữa đất trời chọn tri kỷ phiêu du
Nơi trăng nước yên bình đang ngự trị
Cho trà, cho nến gặp vầng trăng.
…Đợi một đêm dài hẹn vầng trăng
Một trà, một nến, một hương trầm
Ta ngồi đây giữa đất trời thinh lặng
Bước em về đầy túi gió trăng…
Gối đầu lên đất Mẹ, tạm biệt trăng…
Cho tôi quay lại trang giấy cũ của môt năm về trước để nói với em. Hôm nay là ngày đáng nhớ, ngồi dưới bầu trời đầy ắp những vì sao, gió nhẹ làm rơi ngọan mục những chiếc lá vàng trước sân chùa, tôi ngồi điểm lại những gì đã đi qua trong cuộc đời mình…
Như đang trở về với những ngày tháng xưa, những ngày tháng thanh bình và con người thật bé thơ, hồn nhiên. Đã qua rồi, thời gian vụt qua trong nháy mắt, như tia nắng chiếu qua từng phiến lá, như giọt sương mong manh đầu ngọn cỏ, và những khóm cúc dại nở rộ ven con đường sỏi thân quen. Giờ đây mỗi người một nơi, một phương trời xa cách, thế mà cũng đã ba năm dài dẳng trôi qua rồi phải không? Em còn nhớ hay đã quên? Xin làm ơn đừng quên chính em ngày hôm ấy! Những hôm trời chuyển hồng hay tím nhạt, những lần nghiêm trang quỳ trước bảo điện và trái tim em khẩn thiết, chân thành. Từng ngày rồi từng giờ, ngày tháng sao vội đi trôi qua không hẹn, không đợi chờ. Biết bao nhiêu cho vừa, cho lặng yên, cho dừng lại, cho một cuộc phiêu lưu trở về!
“ Những bằng hữu lên đường
Những người em ở lại
Tôi xin im lặng cúi đầu
không nói được đôi câu
dẫu một lời vụng dại…
Trong hồn tôi,
sương phủ mấy nhịp cầu
Tôi chẳng biết nơi nao là quán trọ,
kiếp vốn tha hương
cố quận bao giờ?
Nếu còn thở,
tôi vẫn còn bày tỏ
Yêu cuộc đời với muôn vẹn tình thơ!…”
Mấy ngày gần đây trời trở nên khó chịu, cái nắng như hắt vào hồn người, cơn gió hững hờ lại ngẫn ngơ đứng im không vui đùa như mùa xuân vừa khép lại, nghe như mùa hạ đang bước sang…
Vẫn góc trở về quen thuộc ấy, đó là nơi tôi chọn để ngồi xuống mỗi khi trong lòng mình đầy ắp những vui buồn. Hôm nay tôi muốn nói cho em nghe rằng đã đến lúc ta cần tập chấp nhận những cái vô thường đến và đi qua cuộc đời mình. Tôi đang cởi trói cho chính mình, cởi trói khỏi những suy tư dường như là niềm tuyệt vọng đã ngự trị trong trái tim mình bấy lâu. Ngồi nhìn lá rụng đầy sân càng lâu, dường như tôi thấy hai chữ “vô thường” lại càng rõ nét hơn. Ngẫm nghĩ một mình về lối sống của ngày hôm qua, thấy đời thật thú vị phải không em? Tôi phì cười, trong cuộc sống có những điều đến hay thoáng qua chỉ để tôi nhìn nhận, quan sát, học hỏi và cảm được các mùi vị, chất liệu của chúng thôi mà ngôn ngữ của mình không làm sao nói lên được…