văn – Trước 2014

Vu Lan trắng

Con đang thở nhẹ nhàng cho ba…

Con đang mỉm cười cho mẹ…”

Ba mẹ ơi, ba mẹ có biết rằng: Con thương ba mẹ lắm không?

Sáng nay trời trong veo, mây vắt lửng không trung, từng ngọn gió rơi khẽ vào lòng mát rượi. Sợi thương yêu nào đó dấy khởi, tơ hạnh phúc nào đó liệng ngang những ý nghĩ của con về ba mẹ. Lại tiếp nữa những mùa Vu Lan trắng…

Con bất chợt run rẩy, rồi đối diện với những khoảnh khắc ngày xưa đang ùa về trong thực tại: mười mấy năm trời rồi đó, ba mất đi. Mất mát đầu đời của một em bé bốn tuổi, có tàn nhẫn lắm không hở ba?

Con vẫn còn nhỏ lắm

Không hiểu rằng ba mất

Thân phận con khác đi

Thân phận trẻ mồ côi.

Mẹ nắm tay con đi suốt con đường làng tuổi nhỏ, con khờ khạo cũng đôi lần thèm được nắm tay ba, ôm ba quay tròn cười tít mắt. Con mở mắt nhìn qua song cửa, thấy bạn con được ba cõng tới trường…Ôi ngày đó! Nước mắt tèm lem gương mặt nhỏ, cố nghĩ ra: Vì sao ba mất? Con đi tìm, mà ba trốn con mãi?

Bảy tuổi đầu, con đứng khóc trên lớp vì lũ bạn trêu con: “Mày không có ba…” Lớn lên nữa, nào dứt cơn mê sảng, mẹ giật mình vì con hay bật dậy trong đêm…nước mắt hoen mi lúc nào chẳng rõ…Tất cả là tại ba đó, ba ơi! Con sụp quỳ trong thương nhớ, ôm thật kỹ những lời mẹ kể về ba…con sợ men đời giành giật và phai mờ hình dung ba của con!

Mẹ ôm con vào lòng, dắt con đi qua tuổi thơ vắng bóng ba bằng những lời ru ầu ơ êm dịu mà nghe nghẹn đắng, cay xè sống mũi:

Ầu ơ … ví dầu
Cầu ván đóng đinh
Cầu treo lắc lẻo
Gập ghềnh khó đi

Ầu ơ …
Khó đi mẹ dắt con đi…
Con đi trường học
Mẹ đi trường đời …”

Nét hồn nhiên làm hồng môi trẻ, lắm khi con hỏi: “Ba đâu rồi hở mẹ?” Mẹ lặng cười tê tái… “Ba đi xa rồi, thôi…ngủ đi con…” Giấc con say nào hay biết đâu bóng mẹ in hằn khắp ngõ giữa trưa hè, giữa mưa giông…nào hay biết vị đời chát chúa đang tràn ngập lòng mẹ. Mồ hôi và nước mắt, lo toan và gánh nặng mưu sinh chồng chất…vai mẹ hao gầy, đôi tay mẹ chai sần hết cả rồi… Chính mẹ đã thay ba cõng con đến lớp, lội qua con nước lũ tháng tám, tháng chín chốn quê nghèo. Cánh đồng nước mênh mông lênh láng như tình mẹ dành cho đứa con thơ và dốc hết yêu thương để ngăn những giọt nước mắt mồ côi chảy ròng trong đời con. Mẹ! Con ghét quyển từ điển của thế gian, nó rách nát quá, không có từ ngữ nào diễn bày cho thật đầy, thật sâu đức hy sinh, hạnh thương yêu vô tận của mẹ.

Con hứa ngoan ngoãn, con đủ khôn lớn để tự chăm sóc bản thân…con sẽ gánh vác cùng mẹ, con sẽ thay ba lau khô mồ hôi trên trán mẹ, hôn nhẹ lên đôi mắt mẹ còn nồng vị xót xa. Con thương mẹ lắm, mẹ đừng bỏ con đi…

Con đã quên đi mùi nhang khói, cố để mảnh tang trắng lụi tàn theo đống lửa, theo lớp đất phủ lên hình hài ba ngày đó. Mẹ! Mẹ đừng đi theo ba, vết thương trong lòng con sẽ đau rát, ai sẽ ôm con? Trái tim bị chẻ đôi, nhức nhối lắm, mẹ ơi… Ai sẽ chắp vá nguyên vẹn tình thương cho con?

Mất hút và tàn phai…con không còn gì, con vĩnh viễn chào xa tình yêu thiêng liêng đời người…khóa chốt thời gian cho tất cả chìm trong nước mắt, tờ giấy báo đỗ đại học cũng hoen nước…Con lạc lõng và bơ vơ lắm, ba mẹ biết không?

Con sợ đóa hoa trắng mùa Vu Lan năm nào…


Giờ…

Mùa Vu Lan đang gõ cánh cửa lòng con, mọi niềm đau trở nên mát dịu. Ba mẹ ơi, có một người đã cứu chữa vết thương, chắp vá lại thành những tin yêu trong đời sống của con và trao truyền một con đường đẹp màu tỉnh thức. Đã có đường đi rồi, con gái của ba mẹ không còn sợ hãi nữa… Sư Ông và Tăng thân đã dìu con qua khổ đau, năng lượng hạnh phúc trong con đong đầy mỗi giây phút hiện tại.

Con biết con là sự kết tinh tình yêu của ba mẹ, cũng chính vì tình yêu đích thực vuông tròn nên con được sinh ra trong thế gian này…

Con biết con là sự tiếp nối những hạt giống từ ái, đức hạnh, can đảm của ba mẹ nên con rất quý trọng và nguyện sống cho đẹp để thấy hoa trái hạnh phúc chỉ trong tích tắc thời gian…

Con biết “sự hiện hữu chỉ thật sự nhiệm màu khi tình thương khai mở và tâm hồn sáng trong như lưu ly để nhận chân sự thật rằng: một chút khổ, một chút bất hạnh là chất liệu nuôi dưỡng để hạnh phúc thăng hoa.”

Thế nên, ba mẹ ơi…

Con biết ba mẹ còn đó trong hình hài con đây, nên con rất hạnh phúc…con rất biết ơn! Con đang sống thành thực với giây phút hiện tại, con đang thở, con đang mỉm cười rất ngọt ngào, con đang bước đi rất dịu dàng…cho ba, cho mẹ và cho tất cả những người con thương và những người con chưa thương được…Con đã cởi dây khổ đau trói trái tim, để thấy ánh mặt trời tỏ rạng, để thấm thía lời Sư Ông dạy: “Ngày nào tôi mở được cửa trái tim, tôi sẽ nắm được phần thắng trong tay.”

Ba mẹ ơi, mầu nhiệm quá phải không ạ? Con gái được Tăng thân ôm ấp, che chở, cùng đi chung đường tìm về miền Chân-Thiện-Mỹ nên con không hề trống vắng, cô lẻ, buồn khổ…

Ba mẹ yên tâm nhé!

Con sẽ đối diện hết lòng với người cài hoa cho con trong mùa Vu Lan năm nay, rằng…

Hãy đưa cho em, những bông hoa trong rổ mây mà anh có…

Đóa hoa trắng ư? Em cảm ơn thật nhiều, em sẽ cài trang trọng lên ngực áo đóa hoa trắng…nhưng em đã cài nơi trái tim thiêng đóa hoa hồng vì ba mẹ chưa từng chết trong tâm thức em.

Đóa hoa hồng ư? Em xin nhận lấy, em sẽ cài trang trọng lên ngực áo đóa hoa hồng…vì ba mẹ còn biểu hiện “không có gì đã qua và đã mất, không có gì sẽ qua và sẽ mất.”

Con đang đón mùa Vu Lan trong tràn trề những niềm vui. Con sẽ bước đi tỉnh thức cho ba mẹ, quán chiếu thật sâu lời Sư Ông dạy: “Nếu bạn được cài bông trắng, nên quán chiếu là Cha hoặc Mẹ vẫn còn trong bạn và có mặt trong từng tế bào của cơ thể bạn. Đưa bàn tay lên nhìn, bạn sẽ thấy bàn tay ấy của bạn mà cũng là bàn tay của Cha, của Mẹ. Trong bàn tay bạn, có bàn tay của Cha, của Mẹ. Bạn hãy đưa bàn tay ấy đặt lên trán và sẽ thấy, đó là bàn tay của Mẹ hay của Cha đang đặt trên trán bạn. Thật là nhiệm mầu!”

Ba mẹ thấy không, trái tim con đang mỉm cười và “Ba Mẹ ơi, con đang tu tập có hạnh phúc với sự giúp đỡ của Sư Ông”.

Thương kính và trân trọng,

Thương tặng mọi người nhân mùa Vu Lan 2013,

Con,

Thongdong Mây

1:49pm- 17/8/2013