văn – Trước 2014

mùa xuân, em bé sơ sinh

 

emvaxuan.JPGTừ lâu, tôi không còn lo lắng về em nữa. Tôi tin em, như tôi tin tưởng mùa xuân đang có mặt trên Trái Đất. Lần nào gặp mùa xuân, tôi cũng phải kinh ngạc đôi chút. Chúng ta cứ tưởng rằng mình đã biết về mùa xuân. Cũng như chúng ta thường nghĩ rằng mình đã biết về nhau. Chỉ quen nhau một thời gian, thì chúng ta đã nghĩ: “Tôi biết về người đó rồi.” Thật ra, chúng ta chưa biết nhau, cũng như chưa biết về chính mình. Mùa xuân là những giọt thời gian thật vi diệu. Tôi đón nhận mùa xuân với tất cả tấm lòng trân trọng.

Địa lan đã bắt đầu ra hoa rồi. Hôm qua, đi chơi giữa rừng thông, bên cánh đồng cải hoa vàng, tôi bắt gặp những giò địa lan thật xinh đẹp. Em tôi nói: “Cẩn thận, coi chừng dẫm lên địa lan đó nha”. Tôi mỉm cười hạnh phúc. Mỗi giò địa lan là một nụ cười của mùa xuân. Không có nụ cười nào là dư thừa. Mỗi lần cười là một lần hạnh phúc. Lúc nào, khi trở về Trái Đất, mùa xuân cũng hiến tặng chúng ta những nụ cười. Có người, đón nhận nụ cười của mùa xuân bằng tấm lòng biết ơn. Nhưng cũng có những người nghĩ rằng mình đã biết về mùa xuân và không nhận ra những tín hiệu của niềm vui.

Em cũng là một mùa xuân. Trên gương mặt của em, tôi đã bắt gặp không biết bao nhiêu mùa xuân thật đẹp. Nụ cười của em là một đóa hoa xuân. Tôi hiểu rằng em có thật nhiều hạnh phúc trong trái tim của mình. Đôi khi, em có một chút hoang mang trong cuộc sống. Nhưng lần nào, thì mùa xuân cũng quay trở lại trên gương mặt thiên thần của em. Có một em bé, ngây thơ và trong sáng như mùa xuân, đang có mặt trong em. Thời gian không bao giờ có khả năng làm cho em bé trong em già đi một tuổi nào cả. Em bé đó, mỗi lần tiếp xúc với sự sống, là mỗi lần kinh ngạc.

Tôi luôn ngắm mặt trời mọc với một chờ đợi háo hức. Tôi háo hức bởi vì biết rằng mình sẽ chứng kiến một cảnh tượng thật đẹp mà mình chưa từng thấy qua. Tôi đã ngắm mặt trời lên hàng trăm lần rồi. Lần nào, tôi cũng thấy một vẻ đẹp khác của buổi sáng tinh mơ. Em biết tại sao không? Tại vì trong tôi cũng có một em bé. Tôi biết nhìn sự sống bằng đôi mắt của em bé ở trong tôi.

Tôi không nhìn sự sống bằng những ý niệm có sẵn ở trong đầu. Con người thường hãnh diện về sự khôn ngoan, về kho tàng kiến thức của họ, là vì họ sống nhiều với những ý niệm của mình. Em có thể đau khổ nhiều vì những ý niệm sai lầm. Ví dụ như em cho rằng người kia ghét em, và muốn làm cho em đau khổ. Ý niệm đó mang đến cho em niềm sợ hãi. Em muốn trưng bày bằng chứng cho cả thế giới biết rằng em đang bị ghét bỏ và khổ đau. Những giây phút đó, em sống trong sự hoang mang, lo lắng.

Mùa xuân trong em và xung quanh em bỗng nhiên vắng mặt. Em tin rằng người kia có quyền làm cho em đau khổ. Và em ôm ấp trong tâm một ý niệm trừng phạt, trả thù. Với ý niệm đó, em trở nên mong manh, đáng thương biết mấy. Không ai có quyền, hoặc có khả năng làm cho em đau khổ cả. Cả mùa xuân này là của em. Hạnh phúc đang có mặt là của em. Chỉ khi nào, em xem thường hạnh phúc của mình, thì người khác mới làm khổ em được mà thôi. Vì vậy mà em đừng bao giờ cho phép mình mang ý niệm trả thù, mong muốn cho người kia đau khổ. Nỗi hiềm hận sẽ giết chết hạnh phúc, giết chết khả năng vui sống ở trong em. Với hiềm hận, đau khổ, em không thể nào hoá giải được những hiểu lầm đang có mặt. Khổ đau mà chúng ta thường phải gánh chịu, đôi khi, chỉ là sản phẩm của một vài tri giác sai lầm. Đã bao lần, tôi thấy em thật kiên nhẫn. Em đã biết lắng nghe bằng một trái tim thương yêu. Em không lắng nghe với một ý niệm rằng em đã biết rồi. Cho rằng mình biết rồi, thì ta không còn lắng nghe được nữa. Và truyền thông sẽ vắng mặt. Em thử nghĩ xem, nếu ta cho rằng mình đã biết mùa xuân, thì những giò địa lan tuyệt đẹp kia nở cho ai? Sự sống không hề biết tuyệt vọng. Trong những hoàn cảnh khó khăn nhất, sự sống vẫn có mặt, vươn lên. Thời gian không làm cho em già nua, nhưng luôn cho em thật nhiều không gian để chiêm nghiệm, tìm một con đường cho tình thương đi tới. Khi nào ngôn ngữ của em còn hằn học, buộc tội, thì tình thương vẫn chưa có mặt. Em hãy lắng nghe, xem thử mình đang dùng ngôn ngữ nào. Chúng ta rất cần nói cho nhau nghe bằng ngôn ngữ của tình thương. Khi thương yêu, lời nói của ta dịu dàng trở lại. Tình thương làm ra thật nhiều hạnh phúc. Tôi chưa từng nghe một người có hạnh phúc lại sử dụng thứ ngôn từ thô bạo, hằn học bao giờ. Em lắng nghe mình và sẽ hiểu ra người kia nhiều hơn. Nếu biết dùng ngôn ngữ của tình thương, thì em sẽ đón nhận được tình thương.

Em đừng nói rằng mình không cần tình thương. Không ai trong chúng ta đã đủ khôn lớn để không cần đến tình thương. Cho đến khi tám, chín mươi tuổi thì em vẫn là một em bé. Những người già thường có cử chỉ ngây ngô, dễ thương lạ lùng. Mà không phải đợi đến tám, chín mươi tuổi thì em mới biết làm một em bé. Mỗi mùa xuân là một em bé sơ sinh của sự sống. Như một em bé, em sẽ biết nhận và biết cho tình thương. Cuộc sống không phải là một nơi để cho chúng ta phải chịu đựng khổ đau. Sự sống là nơi để cho mùa xuân có mặt. Đó là nơi chốn để chúng ta có thể trao cho nhau những lời nói dịu dàng; và biết lắng nghe nhau. Ở đó, chúng ta có quyền có hạnh phúc.